Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 481 - Chương 481 - Quá Khứ, An Đạt

Chương 481 - Quá khứ, an đạt
Chương 481 - Quá khứ, an đạt

"Ngươi không nên tới Kinh thành."

Người trên xà ngang nhẹ nhàng nhảy một cái, từ lỗ thủng trên nóc phòng nhảy vào trong vòng sáng ánh trăng, lộ ra khuôn mặt của hắn.

Đó là một khuôn mặt bị lò lửa hơ đến ám đỏ, đôi mày nhíu lại.

Nếu là có Phi Ngư Vệ ở đây, nhất định sẽ giật mình kinh ngạc.

Người đến, lại là người đứng thứ hai trong Thiêu thi đường, quan thiêu thi sáu đồng tiền, cũng chính là sư thúc của Ngụy Vũ - Cung Thiên Hành.

Đây là một nhân vật kín tiếng không được người khác chú ý hơn cả Đồ Bách Thú, trông nom một mẫu ba phân đất của Thiêu thi đường, ngày thường vẫn luôn cửa chính không ra, cửa sau không bước.

Lần duy nhất khiến người ta phải chú ý chính là cùng Đồ Bách Thú lĩnh đội đi đất Lỗ trấn thi.

Sau khi trở về từ đất Lỗ, lại tiếp tục chui đầu vào Thiêu thi đường, trong danh sách luận công, hắn cũng chỉ là được đề bạt từ phó Thiên Hộ lên Thiên hộ. So sánh với đám người Thẩm Luyện cùng thế hệ và Ngụy Vũ thuộc thế hệ hậu bối tỏa sáng chói mắt, hắn không hề bắt mắt.

"Kinh thành xảy ra quá nhiều chuyện, ta không thể không tới." Trên mặt A Kỳ Na lộ ra một nụ cười nhẹ.

Cung Thiên Hành hơi tức giận nhìn A Kỳ Na: "Ngươi gặp mặt mật thám dưới trướng lại không tránh ta, không sợ ta báo tin cho Thẩm Luyện, tận diệt hết toàn bộ con cờ ngươi đã sắp xếp à?"

"Ngươi sẽ không." A Kỳ Na mỉm cười, ánh mắt kiên định.

Trên mặt Cung Thiên Hành càng lộ vẻ tức giận, nói: "A Kỳ Na, ngươi phải hiểu rõ, ta là quan Thiên hộ Phi Ngư Vệ của Đại Lê, ngàn quân buộc trên cùng một sợi dây, ngươi tự tin quá đấy."

"Đây không phải tự tin, mà là tin tưởng, được rồi, không nói những chuyện này." A Kỳ Na cười lắc đầu, giang tay nói to: "Cao Ly từ biệt hai mươi năm, hôm nay cuối cùng gặt lại, an đạt (huynh đệ) ta."

"An đạt?" Cung Thiên Hành khẽ cắn răng, nói: "Đó là chuyện đã qua, hiện tại ngươi ta đều tự vì chủ của mình, tiếng xưng hô "an đạt" này, vẫn là chớ nói."

Nụ cười A Kỳ Na dần dần thu lại, qua một lát, hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía trăng tròn trên bầu trời, chậm rãi nói: "Ngươi nhìn ánh trăng này, tròn biết bao, còn nhớ năm đó không?"

"Cũng là trăng tròn như vậy, ngươi, ta, Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú, bốn người nửa đêm thăm dò đại doanh giặc Oa chẳng may bị vây, Oa binh giơ cao bó đuốc, giống như vì sao nhảy múa, như nước thủy triều, như sóng lớn."

"Chúng ta liều chết đánh giết, tay chém mấy trăm giặc Oa, chém hai tướng, cả người đẫm máu."

"Chiến đấu đến cuối cùng, ba người chúng ta bị trọng thương không có cách nào phá được vòng vây, chỉ có một mình ngươi mang tình báo xông ra ngoài."

"Chúng ta đã cho rằng đến đây kết thúc, nhưng kết quả ngươi lại cột một thân pháo phích lịch giết trở lại."

"Khoảnh khắc kia, ngươi tựa như thiên thần giáng xuống vậy, đắm mình trong ánh sáng."

“Giặc Oa thấy pháo phích lịch bốc cháy lóe ra tia lửa thì kinh hoàng muôn dạng, nhao nhao lui bước, lúc này chúng ta mới có cơ hội vọt đến mép nước, nhảy xuống nước nhạy thoát thân.”

“Còn ngươi thì bởi vì ném đi pháo phích lịch nên bị chậm một bước, thân thể bị mảnh vỡ đánh xuyên sáu chỗ, chấn đến thất khiếu chảy máu, lục phủ ngũ tạng cũng dời vị trí, lúc cứu được ngươi mang về, máu đã chảy khô.”

“Có điều... Ngươi đại nạn không chết, từ đó về sau, bốn người chúng ta kết làm an đạt, phía đông giết giặc Oa, phía tây giết Nhung tộc, phía bắc giết Bạch mao, chúng ta giống như nghé con mới sinh không hề biết sợ hãi, tỉnh xách kiếm giết người, say nằm gối mỹ nhân, đến trong gió, đi trong tuyết, ngang dọc toàn bộ vùng phía bắc của Đông thổ.”

“Đúng thật sự là... Những năm tháng khiến người ta hoài niệm.”

Trên mặt A Kỳ Na mang vẻ hồi tưởng cùng khát khao, ngay cả khí tức trên người cũng dịu đi rất nhiều.

“Chuyện quá khứ đã qua rồi.” Trong mắt Cung Thiên Hành thoáng hiện một tia ôn hòa, nhưng chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa, hắn lạnh lùng nói: "Nếu ngươi lựa chọn phản bội Phi Ngư Vệ, vậy chúng ta không còn là an đạt, mà là kẻ địch."

"Không nói chuyện này nữa." A Kỳ Na cười cười, dùng giọng điệu ung dung hỏi: "Từ biệt hai mươi năm, chúng ta đều đã già đi rất nhiều, nghe nói ngươi vẫn một mực không lập gia đình?"

"Không phải ngươi cũng một mình à." Cung Thiên Hành nhìn hắn ta.

"Chúng ta đi theo con đường này, chết cũng không sợ, nhưng sợ lập gia đình." A Kỳ Na cười cười tự giễu, nói: "Nhưng ngươi thì khác, Thiêu thi đường không cần phải rời đi Phi Ngư Vệ, cũng không cần làm việc bẩn thỉu, Đồ Bách Thú cũng đã lập gia đình rồi kìa?"

"Chuyện của ta ngươi đừng hỏi nhiều." Cung Thiên Hành giơ tay lên dừng lại, nhìn chằm chằm vào A Kỳ Na nói: "Ngươi nói thẳng đi, rốt cuộc tới tìm ta làm gì, nhắc nhở ngươi một lần nữa, ta là Phi Ngư Vệ, ngươi là kẻ địch, nếu như ngươi muốn nghe ngóng điều gì ở chỗ ta, vậy khẳng định là ngươi mơ mộng hão huyền rồi."

Nụ cười trên mặt A Kỳ Na chậm rãi thu lại một lần nữa, hắn ta nhìn Cung Thiên Hành, hơi do dự một chút, nói: "Thật ra thì.... Ta đến đây nói lời từ biệt với ngươi."

"Nói lời từ biệt?"

Trên mặt Cung Thiên Hành lộ ra vẻ nghi ngờ, nói: "Ngươi phải rời khỏi Kinh thành?"

Nhưng mà vừa mới dứt lời, Cung Thiên Hành đã biến sắc: "Không đúng, ngươi không cần phải rời khỏi Kinh thành."

A Kỳ Na cười cười: "Vẫn là ngươi hiểu rõ ta nhất."

Giọng điệu Cung Thiên Hành không khỏi trở nên dồn dập hơn mấy phần, nói: "A Kỳ na, ta phải nhắc nhở ngươi, Thanh Ngưu Đại Tiên sâu không lường được, dù ngươi làm thử bất kỳ hành động gì, cũng không khác gì với tự tìm đường chết."

"Ta cũng không phủ nhận điều này, trước khi xuôi nam Linh tế đại vu đã giúp ta xem qua cát hung." A Kỳ Na lắc lắc đầu.

"Kết quả?"

"Chín hung một cát."

"Thế mà ngươi còn dám tới?" Cung Thiên Hành kinh ngạc.

"Đồng thời Linh tế đại vu còn thăm dò khí vận Địch quốc."

"Kết quả?"

"Cũng là chín hung một cát, cho nên... Không thể không tới."

"Ngươi đúng là kẻ điên."

"Chúng ta trước kia đều là."

A Kỳ Na cười cười, nói: "Thay ta chào hỏi Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú, cứ nói là ta đã tới, nếu như ta còn sống, trước khi trở về phương bắc nhất định sẽ mời các ngươi uống rượu."

Nói xong, bóng người A Kỳ Na lóe lên một cái, đã biến mất ở trong bóng tối cách đó không xa.

Cung Thiên Hành đứng nguyên tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, qua rất lâu, hắn mới thì thầm một tiếng: "Đây là chuẩn bị quyết chiến rồi?"

Bình Luận (0)
Comment