Trở lại nơi ở trong nội thành, Cung Thiên Hành trằn trọc trở mình, tâm thần không yên.
A Kỳ Na gặp hắn mà không gặp Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú, chính là vì hắn không tham dự vào cuộc chiến giữa Phi Ngư Vệ cùng Ám ảnh Bát Bộ.
Đổi thành Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú, tối nay nhất định đã đánh một trận.
Huynh đệ là huynh đệ, quốc gia là quốc gia, đây là quan niệm của Đồ Bách Thú.
Thẩm Luyện thì còn cực đoan hơn, nói theo lời của hắn ta chính là, dùng hết toàn lực chém chết A Kỳ Na, mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với y.
Bốn huynh đệ mỗi người một ngả mỗi người đều vì chủ mình, cũng chính là kẻ địch.
Muốn ngồi xuống bình tĩnh hòa nhã tâm sự chuyện cũ?
Có thể, chờ đến ngày nào đó hết thảy kết thúc bụi trần lắng xuống .
Cung Thiên Hành hoàn toàn không có cách nào hiểu được kiểu suy luận ấy, hoặc là nói, tâm tư của hắn đơn thuần hơn, hắn không hy vọng rằng huynh đệ sống chết đã từng trải qua vô số máu lửa lại phải gặp nhau bằng vũ lực.
Nhưng A Kỳ Na, cuối cùng vẫn phải tới.
Điều khiến Cung Thiên Hành băn khoăn là, hắn không biết A Kỳ Na sẽ ra tay từ nơi nào.
Nếu A Kỳ Na đã thừa nhận sự cường đại của Thanh Ngưu Đại Tiên, như vậy tất nhiên hắn ta sẽ không áp dụng biện pháp đối đầu trực diện.
Không đối đầu trực diện, biến hóa sẽ càng nhiều.
Cung Thiên Hành trằn trọc trở mình một đêm, ngày thứ hai lại chịu đựng hơn nửa ngày, tới lúc gần chạng vạng tối mới không nhanh không chậm đi đến Thiêu thi đường chuẩn bị lên ban.
Mới vừa đi đến cửa nha thự, đã thấy Ngụy Vũ dẫn theo một nhóm người khí thế hung hăng xông ra ngoài, dáng vẻ như là muốn tìm người liều mạng.
Cung Thiên Hành thấy vậy không khỏi lắc đầu, tiểu Vũ cái gì cũng tốt, chỉ là huyết khí quá mạnh, tính tình nóng nảy không thể chịu được một chút kích thích, động một chút là nhảy cẫng lên muốn cùng người ta liều mạng.
Có điều, nghĩ lại, ai còn không có thời điểm huyết khí dâng trào tràn đầy năng lượng chứ. Chỉ là không biết kẻ nào không có mắt như vậy, Ngụy Vũ đã đột phá đến ngoại kình rồi, vậy mà còn dám trêu chọc hắn ta.
Lão thọ tinh treo cổ, ngại mệnh quá dài.
Không để tâm, song phương lướt ngang qua nhau.
Nhưng mà đi đi, Cung Thiên Hành dừng lại, qua một lát hắn đột nhiên xoay người, vỗ đùi, kinh hô: "Không tốt, là A Kỳ Na!!"
....
Hai đóa hoa nở, mỗi đóa một cành, lại nói về bên phía Ngụy Vũ.
Thời tiết rõ ràng đã vào thu, nhưng cơn nóng bức của mùa hè vẫn chưa rời đi, ngược lại còn là từng đợt sóng nhiệt ào đến với đợt này cao hơn đợt trước, người sinh hoạt trong Kinh thành giống như thịt trong nồi hấp, chỉ có thể khổ sở cầm cự, chịu đựng.
Ngụy Vũ đang dẫn một đám thủ hạ tuần tra trong thành, bỗng nhiên nghe thấy một góc đường cãi lộn ầm ĩ.
Tập trung nhìn kỹ thì thấy một người bán dưa thân hình cao lớn đang bị ba tên cang đầu tào bang túm đầu túm cổ ra vẻ chuẩn bị đánh.
Ngụy Vũ thấy vậy, biết luật mà vẫn cố tình gây án?
Gan to thật đấy, tào bang nho nhỏ lại dám chạy đến trong thành gây chuyện, chán sống rồi.
Không biết Ngụy mỗ mới vừa thăng Thân quân Đô úy sao, thế là lúc này hắn liền ra lệnh bao vây ba người kia lại.
Ba tên cang đầu tào bang vừa trông thấy một đám Phi Ngư Vệ, lập tức bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
"Sai gia, bọn họ ăn dưa không trả tiền, còn muốn đánh người." Người bán dưa thấy là Phi Ngư Vệ tới, lớn tiếng tố cáo.
Ngụy Vũ mặt lạnh chỉ vào ba tên cang đầu tào bang, chỉ nói một chữ: "Đánh!"
Đám người tùy tùng đi theo sau hắn lập tức xông lên quyền đấm cước đá với ba tên cang đầu tào bang, đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, kêu rên cầu xin tha thứ mới tha cho bọn họ ba cái mạng chó.
Đối với loại chuyện này, Ngụy Vũ đã có kinh nghiệm.
Không cần biết đám khốn kiếp tào bang này phát sinh mâu thuẫn với ai, cứ đánh bọn họ một trận trước, tuyệt đối sẽ không đánh sai.
Đuổi ba tên cang đầu tào bang chạy, một đám Phi Ngư Vệ liền coi trọng số dưa của người bán dưa.
Ngụy Vũ đã đột phá ngoại kình nên không cảm giác nóng như lửa đốt, nhưng một đám lâu la đi theo sau hắn, ai nấy đều đã nóng đến chảy mồ hôi ướt cả lưng.
Lúc này liền có người đề nghị mua dưa.
Ngụy Vũ tất nhiên sẽ không thấy mất hứng, căn dặn người bán dưa chọn mười quả dưa ngon, mang về nha thự giải nhiệt.
Cái thứ dưa hấu này, cho dù là ở Kinh thành cũng là hàng cao cấp khó gặp, thường thì chỉ có đại tửu lâu viện quán mới có thể nếm được vài miếng cùng lắm là nửa trái, muốn nhiều hơn cũng không có. Hàng dưa này lại là đẩy nguyên một xe, đúng là rất khó gặp.
"Chọn lấy quả tốt." Ngụy Nguyên Xuân dặn dò.
Người bán dưa cao cao gầy gầy, hốc mắt hõm sâu, lúc này cười xòa nói: "Vâng vâng vâng, các vị sai gia cứ yên tâm, tiểu nhân dù có chín cái đầu, cũng không dám lấy dưa không tốt đưa cho các vị sai gia."
"Ừm... Ngươi rất thức thời." Ngụy Nguyên Xuân hài lòng gật gật đầu.
Người bán dưa vỗ vỗ bên trái, lại vỗ vỗ bên phải, rất nhanh đã chọn ra được mười trái dưa, Ngụy Nguyên Xuân đưa bạc, đám người liền trực tiếp rời đi.
Không có ai nghi ngờ lời của người bán dưa, Phi Ngư Vệ ra cửa mua đồ, cho tới bây giờ không có kẻ nào dám đưa ra hàng giả kém chất lượng.
Nếu dám làm như vậy, chính là lão thọ tinh treo cổ, ngại sống quá lâu.
Nhưng mà lần này đám người đã tính sai.
Tất cả mười trái dưa hấu được đem về nha thự.
Khá lắm, toàn là dưa xanh, không có một quả đỏ.