Đám người vừa nhìn, nhất thời tức giận đến lệch mũi.
Gan to đấy!
Dám lựa từng trái từng trái dưa chưa chín ra bán cho Phi Ngư Vệ.
Đã rất lâu Phi Ngư Vệ không bị khiêu khích như vậy rồi.
Không sai, chính là khiêu khích.
Trên xe có bày dưa hấu đã bổ ra, miếng nào cũng đều đỏ mọng.
Nói rõ xe dưa hấu kia khẳng định là có dưa chín.
Một quả, hai quả dưa chưa chín thì khả năng là tay nghề chọn dưa của người bán dưa không tốt, có thể thông cảm được.
Mười trái đều là dưa chưa chín, vậy thì điều này không phải là do tay nghề gì đó, mà chính là sự khiêu khích trần trụi.
Đám người biểu dương chính nghĩa, đánh chạy ba tên cang đầu bắt nạt người bán dưa.
Mấu chốt nhất là, còn trả tiền!!
Đãi ngộ như vậy, ngươi hỏi thử một chút trước nay có hay không?
Lấy không mười trái dưa của ngươi, thậm chí là lôi cả xe dưa của ngươi đi, ngươi dám có ý kiến?
Phi Ngư Vệ đại gia ăn dưa của ngươi, đó là mộ tổ tiên nhà ngươi bốc khói xanh.
Dám đòi tiền, dám không cho?
Khó khăn lắm mới gặp được Ngụy đại quan nhân trong mắt không chứa được hạt cát, vừa làm người tốt còn vừa trả đủ tiền cho ngươi.
Kết quả lại như thế này?
Có thể nhẫn nhịn! Nhưng không thể nhẫn nhục!
Điêu dân!
Mười tám loại cực hình của Phi Ngư Vệ, nhất định phải để ngươi thưởng thức một lần!
Người tức giận nhất, đương nhiên là Ngụy Vũ.
Hắn tức tối đến chửi bậy, không nói hai lời liền dẫn người xông ra ngoài.
Không bắt ngươi đứng lên châm chút lửa nướng thành vịt nướng, ngươi còn tưởng rằng Phi Ngư Vệ ăn chay.
Rất nhanh, Ngụy Vũ đã dẫn người trở lại chỗ bán dưa.
Nhưng kết quả phát hiện, tên bán dưa kia đã đi rồi, có điều vết xe in rõ trên vỏ dưa hấu vứt dưới đất đã hoàn toàn bại lộ phương hướng mà y rời đi.
"Đuổi theo!"
Ngụy Vũ hô một tiếng, một ngựa dẫn đầu.
Chẳng mấy chốc sau, Ngụy Vũ đã men theo dấu bánh xe đi tới cổng thành.
Gọi vệ binh trông cổng thành đến hỏi một chút, biết được tên bán dưa kia đã kéo xe ra khỏi thành rồi đi về phía bắc.
Thế là Ngụy Vũ tiếp tục truy kích.
Nhưng khiến hắn nghi ngờ là, tốc độ của hắn không hề chậm, nhưng vẫn không đuổi kịp người kia.
Điều này làm cho hắn càng khẳng định, tên bán dưa kia chính là tới khiêu khích.
Người bình thường không thể có được tốc độ này.
Tập trung, tiếp tục đuổi theo.
Không lâu sau, Ngụy Vũ đã một mình đuổi tới một mảnh rừng cây.
Đã thấy tên bán kia dừng xe, trên đầu đội mũ rơm, đang đưa lưng về phía mình, ung dung nhàn nhã ngồi ở dưới một gốc đại thụ hóng mát.
"Này, điêu dân to gan, lại dám trêu đùa bản quan, phải bị tội gì!" Ngụy Vũ phẫn nộ, dưới chân liên tục nhảy bộ pháp chim sẻ, nhanh chóng đã tới phụ cận.
"Ha ha."
Tên bán dưa cởi mũ rơm xuống, chậm rãi xoay người nhìn Ngụy Vũ, khẽ cười một tiếng, nói: "Sư chất tuổi trẻ tài cao, không tồi không tồi."
Ngụy Vũ nhất thời có chút ngạc nhiên, bởi vì dáng vẻ của tên bán dưa này trấn định quá mức, cách cư xử so với vừa rồi quả thực như là hai người.
Mấu chốt nhất là, y lại gọi mình là sư chất, điều này làm cho hắn hơi sững sờ không hiểu, người có thể gọi hắn là sư chất, chỉ có Pháp Thiền đại sư ở Kim Quang Tự.
Pháp Thiền đại sư là hòa thượng, tuyệt đối không phải người trước mắt.
"Ngươi là ai?" Ngụy Vũ lập tức cảnh giác, không có lý do nào khác, chính là tên bán dưa này đột nhiên làm cho hắn sinh ra cảm giác kinh dị."
"Ta tự giới thiệu một chút, sư phụ ngươi Đồ Bách Thú từng cùng ta kết nghĩa làm an đạt, cho nên ngươi cần phải gọi là một tiếng sư thúc." Tên bán dưa cười nói, bên trong hốc mắt hõm sâu, ánh mắt y như hai ngọn quỷ hỏa đang nhảy nhót.
"Ngươi... Ngươi là A Kỳ Na!!"
Con ngươi Ngụy Vũ lập tức co rụt lại, tóc gáy dựng đứng, chuyện này Đồ Bách Thú đã từng nhắc với hắn.
Lúc Địch Vương chưa khởi binh, Địch tộc chỉ là một bộ tộc bình thường quy thuận Đại Lê, bởi vì toàn thể tộc quần thượng võ, là nguồn mộ lính cực tốt, cho nên được rất nhiều tướng lĩnh Liêu Đông ưa thích.
Khi Tổng binh Liêu Đông Lý Thành Lương kháng Oa, đã từng chiêu mộ một số lượng lớn Địch tộc nhập ngũ.
Phi Ngư Vệ xem như sừng Đại Lê, cũng đã từng chiêu nạp một nhóm tinh nhuệ Địch tộc gia nhập.
A Kỳ Na chính là một thành viên trong đó, quá trình cụ thể nói ra rất dài, nhưng thực sự là A Kỳ Na từng kết nghĩa với sư phụ Đồ Bách Thú, cho đến khi... Địch Vương khởi binh phản kháng Đại Lê, mới mỗi người mỗi ngả.
"Không sai, ta chính là A Kỳ Na."
A Kỳ Na cười gật gật đầu, nói: "Ngụy sư điệt, Địch Vương tộc ta nhận thánh đức từ trời cao, tương lai ắt sẽ làm chủ Trung Nguyên, chi bằng hiện tại ngươi theo ta lên phương bắc, bỏ tối theo sáng. Địch Vương tộc ta thế nhưng là đã ngưỡng mộ ngươi từ lâu, nếu như ngươi bằng lòng đi cùng ta, nhất định sẽ phong ngươi làm Hầu gia."
Cơ mặt Ngụy Vũ nhúc nhích, cả người căng cứng, ngay sau đó hắn liền trực tiếp đánh ra một chưởng về phía A Kỳ Na, hét hớn: "Đại uy thiên long!"
A Kỳ Na, đệ nhất cao thủ Địch quốc, cao thủ ngũ phẩm, thậm chí còn có khả năng cao hơn.
Mà Ngụy Vũ, mới vừa đột phá đến nhất phẩm.
Một kích toàn lực, lấy tiến làm lùi mới có thể chạy thoát.
"Hống!"
Một tiếng rống giận rung trời, trên đỉnh đầu A Kỳ Na tức thì có một con cự xà sáu đầu gầm thét từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ nhào về phía hắn ta.
Naga thiên long!
Mạnh nhất chín đầu, tiếp theo bảy đầu, sau nữa là năm đầu.
Sau khi Ngụy Vũ đột phá ngoại kình, Naga thiên long đã từ năm đầu biến thành sáu đầu, uy thế tăng cường không chỉ gấp ba lần.
Mặt đất lập tức lún mạnh xuống, lực lượng kinh khủng đè ép phát ra tiếng gió hú, giống như lưỡi đao sắc bén, cắt toàn bộ cây cối xung quanh thành mảnh vụn.
Ngụy Vũ không có bất kỳ do dự nào, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
"Không tồi!"
A Kỳ Na ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lóe sáng.
Chỉ thấy hai tay hắn ta thành trảo, khí thế toàn thân bốc lên, trong nháy mắt có một con cự mãng màu đen xông thẳng lên trời, trực tiếp nghênh đón Thiên long.
Con cự mãng này toàn thân đen nhánh, từng miếng vảy lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trông như thực chất.
Ngay sau đó Thiên long cùng cự mãng hung hăng đụng vào nhau, thời gian lúc này tựa như ngừng lại, sau một cái chớp mắt, thiên long cùng mãng xà đã ầm ầm chôn vùi.
Một vòng gợn sóng từ mấy trượng trên đỉnh đầu khuếch tán ra, nơi nó đi qua, vụn gỗ đầy trời ào ào hóa thành phấn vụn.
Ngụy Vũ quay đầu nhìn lại, lập tức trái tim lạnh đi một nửa.
Chiêu số mạnh nhất của mình, pháp thuật tối cao nhất được Thanh Ngưu Đại Tiên truyền cho mình, lại bị A Kỳ Na nhấc tay ngăn trở.
Giải quyết một cách dễ dàng như vậy.
Hai chữ: Phải lạnh.
Từ đầu đến cuối đây chính là một cái bẫy.
Đúng như hắn nghĩ, ngay sau đó chuyện khiến hắn tuyệt vọng đã xảy ra.
Bóng người A Kỳ Na chợt thoáng hiện giống như bóng quỷ, ánh vàng dưới chân lóe lên, bá bá mấy cái, liền đã ngăn ở trước mặt Ngụy Vũ.
Không ngờ lại là thuật độn thổ trong truyền thuyết.
Đây là thần thông tuyệt học thất truyền đã lâu.
Ngụy Vũ kinh hãi, bộ pháp chim sẻ toàn lực phát động, theo bản năng chuyển vị trí tránh ra.
Nhưng mà ngay sau đó, bóng người A Kỳ Na lại chợt lóe, nháy mắt một cái đã tới bên người Ngụy Vũ, nhanh như chớp vươn tay bẻ cổ Ngụy Vũ.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, gân rời xương lệch.
Ngụy Vũ kêu rên một tiếng, trợn trắng mắt, trực tiếp ngã xuống đất.