Chiến đấu kể ra có hơi phức tạp, nhưng thực sự chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn là đã kết thúc.
Sau khi Ngụy Vũ ngoan cố chống lại một chiêu liền lập tức ngã xuống đất một cách cực kỳ dứt khoát.
Thực lực chênh lệch quá lớn, không có bất kỳ chút thấp thỏm lo lắng nào.
A Kỳ Na cúi đầu xem xét, nhấc tay xách Ngụy Vũ ném lên xe đẩy.
Ngay vào lúc này, ngoài rừng cây.
"Bò ò ~"
Một tiếng bò rống hấp dẫn ánh mắt của A Kỳ Na.
Chỉ thấy một con bò chầm chậm vượt qua bờ rừng tiến vào, da lông của nó bóng loáng, sừng trên đầu vẫn còn chưa hoàn toàn mọc ra hết, nhưng cũng đã thoáng thấy vẻ cao vút.
Trên lưng bò có một thanh niên mặc áo gai, đầu đội mũ rơm đang ngồi thẳng.
A Kỳ Na dõi mắt nhìn thanh niên cưỡi bò từng bước từng bước đến gần mình, trên mặt bình tĩnh như giếng cổ, giống như là đang đặc biệt chờ đợi.
Thanh niên cưỡi bò đi tới phụ cận, nhìn liếc qua dưa hấu cùng với người nằm trên xe đẩy, nhếch miệng nở nụ cười: "Dưa bán thế nào?"
"Hai lượng bạc một trái." A Kỳ Na nhìn chằm chằm vào thanh niên, giọng nói không nhanh không chậm.
"Dưa hấu làm từ vàng hay là làm từ bạc, mắc vậy?" Trên mặt thanh niên lộ vẻ kinh ngạc.
"Đúng là đắt, nhưng có người chịu bỏ tiền mua, nó liền đáng giá này."
"Ai phá của như vậy?"
"Phi Ngư Vệ."
"Đảm bảo dưa chín không?"
"Cần đánh cuộc một lần, nói không chừng là dưa xanh."
"Nếu thật sự là dưa xanh thì sao?"
"Vậy cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhận thiệt thôi."
"Không thể đổi à?"
"Cơ hội chỉ có một lần, mũi tên đã bắn không thể quay đầu." A Kỳ Na lắc đầu.
"Cách nói của ngươi thật độc đáo, người khác đều gọi ta là Thanh Ngưu Đại Tiên, các hạ xưng hô thế nào?" Tần Hà cởi mũ rơm xuống, hỏi.
A Kỳ Na khẽ mỉm cười, nói: "Mỗ tên là A Kỳ Na, ngưỡng mộ danh đại tiên đã lâu, đại tiên thần long thấy đầu không thấy đuôi, thời gian qua được tôn thành truyền thuyết, lại không biết vì sao hôm nay đại tiên đột nhiên lấy diện mạo thật gặp người?"
"Ta chỉ cảm thấy, chỉ có như vậy mới thể hiện được sự tôn trọng của ta đối với đại thống lĩnh Ám ảnh Bát bộ, đệ nhất cao thủ Địch quốc, dù sao thì lấy lòng chân thành mới có thể sưởi ấm lòng người được."
Tần Hà cười lộ ra hàm răng trắng, lại hỏi: "Thế nào, có cảm thấy được tia ấm áp nào hay không? Người khác không có đãi ngộ này đâu đấy."
"Nhận được đại tiên coi trọng, mỗ có một câu hỏi, không biết đại tiên có thể giải thích nghi hoặc một hai không?"
"Nói."
"Vì sao đại tiên có ham mê thiêu thi?"
A Kỳ Ca nhìn Tần Hà, trong ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ, trong khoảnh khắc hắn ta trông thấy Tần Hà, hắn ta liền biết những người mất tích kia đã đi đâu..... Hình Nô, An Ba Cốc, Nhĩ Mã Hồ, A Kỳ Ca.
Thật ra câu trả lời đã sớm bày ra trên mặt bàn, giống như Xà tiên Liễu Thương, tất cả đều đã lên lò đốt xác, từ sống đến chín, từ chín hóa thành tro tàn.
Cho nên... Mới có thể biến mất không còn tăm tích.
Nực cười Liễu Trường An, người thường mắt trần không rõ chân tiên, quanh co lòng vòng một vòng lớn, câu trả lời lại trở về điểm bắt đầu.
"Biết càng nhiều chết càng nhanh, chắc chắn là ngươi muốn biết chứ?" Tần Hà hơi nghiêng đầu.
"Sáng được nghe đạo, tối chết cũng cam lòng." A Kỳ Na giang hai tay.
"Dũng khí đáng khen ngợi, ta chính là thích ngươi như vậy." Tần Hà nhấn like, nhưng vẫn lắc đầu: "Có điều ta cũng không có ý định nói cho ngươi, suy cho cùng người chết cũng không thể hoàn toàn giữ kín bí mật."
"Thôi được, dưa là xanh hay chín thì chỉ có cắt ra mới có thể biết rõ, nói không chừng nó còn "sống" (xanh) đấy?"
Nụ cười của A Kỳ Na vẫn giữ nguyên, nói: "Không dối gạt đại tiên, trước khi mỗ xuôi nam, đã đặc biệt mời Linh tế đại vu suy đoán, nói chuyến này của mỗ chín hung một cát, mỗ lại cảm thấy, xác xuất sống cũng không coi là nhỏ."
Tần Hà gật đầu, quan sát rừng cây xung quanh một vòng, nói: "Ta thấy nơi này cũng đã được bố trí rồi, chúng ta cũng đừng nói thêm lời thừa thãi nữa, tốc chiến tốc thắng, nếu là dưa chín mà nói, trở lại ta mời ngươi ăn thịt xào ớt."
Nói xong, Tần Hà lôi xẻng đen từ dưới nách ra rồi vác lên vai, nói tiếp: "Không có chuẩn bị nào khác, một thanh xẻng hỗn độn, bày tỏ kính ý."
"Đại tiên đã coi trọng tại hạ như vậy, mỗ tất nhiên cũng sẽ lấy ra đủ thành ý." Nụ cười A Kỳ Na cuối cùng cũng lộ ra một tia lạnh lẽo, nói: "Mỗ đặc biệt chuẩn bị cho đại tiên một đại trận tru tiên, trận này lấy thiên lao cổ thiên đình làm trận cơ, có thể tru tiên giết thần, ngoài ra ta còn mời một vị đến từ cổ Thiên lao tự mình điều khiển trận pháp, hy vọng đại tiên cũng có thể cảm nhận được thành ý của ta, không đến nỗi thất vọng quá mức."
Vừa dứt lời.
"Ầm ầm ~ ~"
Không có một dấu hiệu nào báo trước, cả rừng cây nhỏ đột nhiên trời long đất lở, có đá xanh thi nhau nhô lên như măng mọc sau mưa.
Trong phút chốc, mây mù quỷ dị phóng lên cao, che khuất bầu trời.
Một lồng chắn to lớn màu đen trong nháy mắt đã thành hình, một cỗ khí tức có khí tức vừa cổ xưa vừa thần bí cường đại đến cực hạn từ trên trời giáng xuống, đè ép xuống hai vai Tần Hà, tựa như sơn nhạc.
Đồng thời, vô số tia sét đỏ tươi như máu đang nhanh chóng phóng quanh, nhảy nhót.
Tất cả những chuyện này nói ra thì dài, nhưng thực ra chỉ trong một cái chớp mắt đã hoàn thành.
Đại trận khởi động, không cho Tần Hà bất cứ một cơ hội nào để chạy trốn.
Nhưng điều càng khiến cho người ta phải chú ý là, giữa vô tận mây mù quỷ dị cùng sấm sét, có một cánh cửa sắt đang chìm chìm nổi nổi, lúc ẩn lúc hiện, không ngờ lại cùng cánh cửa ở trong Thiêu thi đường kia, giống nhau như đúc.