"Bành!"
"Bành!"
"...."
Cửa sắt lớn nặng nề phát ra tiếng vang vô cùng trầm muộn.
Mắt thường có thể thấy, mỗi lần khi cái xẻng đen hung hăng đập vào trên cánh cửa sắt lớn, cũng sẽ xuất hiện một mảnh hoa văn thần bí phức tạp, lít nha lít nhít uốn lượn đầy khắp cánh cửa sắt, chúng đan xen với nhau, tạo thành những ô lục giác lớn nhỏ không đều, giống như là tổ ong của ong mật, cũng giống như là đường vân trên mai rùa.
Chợt lóe chợt tắt, bảo vệ cửa sắt lớn.
Tần Hà đập mạnh cái xẻng đen lên cửa, nhưng lại không thể tổn thương cánh cửa một chút nào.
"Ha ha ha, tiểu tử, ta thừa nhận ngươi thực sự rất mạnh, nhưng nếu như ngươi cho rằng chỉ dựa vào sức mạnh liền có thể phá vỡ cấm chế Thiên đình dốc sức kiến tạo, vậy thì ngươi liền quá không biết tự lượng sức mình rồi!"
"Ngươi đang nằm mơ!"
"Chờ đấy, chờ ta khôi phục thực lực, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, không chỉ không bỏ qua cho ngươi, toàn bộ những người có quan hệ với ngươi, lão phu cũng sẽ không bỏ qua."
"Dù là năm trăm năm, dù là một ngàn năm."
"Cho dù ngươi đã chết, ta cũng sẽ tìm được ngươi đã chuyển thế, cùng cả dòng dõi của ngươi, đòi lại gấp mười lần!"
"..."
Cổ ma thấy Tần Hà đập liên tiếp mười mấy lần mà cửa sắt lớn vẫn không sứt mẻ, nên càng kêu gào điên cuồng hơn, càng thêm không sợ hãi.
Đã từng, nó bị cổ Thiên đình giam giữ, ở trong thiên lao trải qua thời gian dài vô cùng, không lúc nào không nghĩ đến việc phá ngục đi ra, lấy lại sự tự do một lần nữa.
Nhưng mà không biết nguyên nhân gì, cổ Thiên đình bỗng nhiên bị tan vỡ sau một trận chiến, hóa thành vô số mảnh vỡ từ trên trời giáng xuống, rơi xuống phàm trần.
Tiếp đó chính là chư thần tránh lui, mạt pháp buông xuống.
Cổ ma hết sức vui mừng, cho là cơ hội vượt ngục đã đến.
Thế là nó liều mạng mài mòn đại trận thiên lao, mất hơn ngàn năm, cuối cùng tạo ra được một lỗ thủng, còn thả ra ảnh phân thân.
Đang chuẩn bị đại triển thân thủ, kết quả bi thương phát hiện, không biết là tên khốn kiếp nào chỉ điểm, triều đình lại xây dựng một tòa thành ở vùng đất ngay trên thiên lao.
Hay lắm, dương khí mấy chục ngàn sinh linh trấn áp, uy thế đại trận thiên lao lại khôi phục uy chấn, cộng thêm cổ ma đã bị tiêu hao cực lớn, từ chân ma thượng cổ rơi xuống thành phàm cấp thấp nhất, độ khó của việc phá trận trong nháy mắt đã tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Bất đắc dĩ không còn cách nào khác, cổ ma chỉ có thể lựa chọn ngủ đông, thỉnh thoảng thông qua lỗ hổng đại trận chiếm đoạt sinh linh qua đường khôi phục thực lực.
Nhưng mà ngay sau đó nó lại bi thương phát hiện, theo thực lực của nó khôi phục từng chút từng chút, tòa thành phía trên cũng càng ngày càng phát triển lớn, người trong thành cũng càng ngày càng nhiều.
Số lượng từ vạn biến thành mười vạn, mười vạn biến vạn biến thành mấy chục vạn, sau đó lại từ mấy chục vạn biến thành mấy trăm vạn.
Tên tòa thành cũng thay đổi liên tục, từ lúc bắt đầu là U Lăng, Ký Châu, Yến Đô, sau nữa là Nghiễm Dương, Ngư Dương, Trác Quận, Phạm Dương, U Đô.
Đến thời Nhung triều thì hoàn toàn xong con bê, Nhung triều trực tiếp đặt Kinh thành ở nơi này, đổi tên Thượng kinh!
Khá lắm, đó không chỉ là dương khí trên một trăm vạn người trấn áp nữa.
Mà còn có quốc vận một triều!
Đây mới là nơi lợi hại nhất.
Đừng nói là phá trận, muốn động đậy một chút cũng khó.
Ảnh phân thân muốn xuất động cũng phải hết sức cẩn thận, không để ý liền bị cường đạo diệt.
Nhưng cổ ma là ai, hơn mười ngàn năm lao ngục vẫn chưa tự chấm dứt, tất nhiên là tồn tại cực kỳ nghị lực.
Sinh mạng thực sự rất đáng quý, giá trị tình yêu càng quý hơn, nếu vì tự do mà chết, cả hai thứ đều bị mất.
Vì tự do, cổ ma chịu đựng hết thảy, lấy nghị lực cực lớn, kìm nén cảm xúc từng chút từng chút khôi phục thực lực tới phẩm cấp phàm ma, đồng thời lĩnh ngộ được một phần nhỏ phương pháp khống chế trận pháp, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng, nó nén nhịn được đến ngày Nhung triều diệt vong.
Vương triều Đại Lê mới lập đặt Kinh thành ở Kim Lăng phía nam, khí vận quốc triều dời đi.
Cổ ma lập tức tràn đầy hăng hái, chỉ dùng hai mươi năm đã có thể mở rộng lỗ hổng đại trận, chuẩn bị phá trận mà ra.
Kết quả là, vào ngay khoảnh khắc sau cùng, chuyện bi thương đã diễn ra lần nữa.
Cmn, lại không biết là tên khốn kiếp nào chỉ điểm, không đến hai đời Quân vương, vương triều Đại Lê lại dời Kinh thành trở lại.
Xong con bê!
Kinh thành từ sau khi Đại Lê lập triều, số dân đã tăng từ trăm vạn lên đến mấy trăm vạn.
Cộng thêm quốc vận một triều, trấn áp xuống còn muốn chết hơn cả Nhung triều!
Đáng ghét hơn là cái đám bê quắt Phi Ngư Vệ kia còn dựa tiệt xây dựng chiêu ngục và Thiêu thi đường ngay ngoài cửa lớn Thiên lao, canh chừng gắt gao.
Cứ như vậy, từ xưa đến nay, đám khốn khiếp chỉ điểm giang sơn xuất hiện không ngừng, phá hỏng chuyện tốt của nó hết lần này đến lần khác.
Thế là, cổ ma lại nhịn hơn ba trăm năm, thực lực cũng khôi phục được đến phẩm cấp đỉnh phong, cũng chính là phàm ma cửu phẩm.
Không phải nó không muốn khôi phục lại đến cảnh giới chân ma, mà là áp chế quá mức lợi hại, nó hoàn toàn không thể làm được.
Rốt cuộc, nó chờ đến ngày Đại Lê cũng sắp không xong.
Khí vận một triều suy yếu, kim long quốc vận suy sụp đến không còn bao nhiêu, đồ long sắp tới.
Mạch nước ngầm các phe tuôn trào ra, cổ ma cũng xoa tay hằm hè, chuẩn bị vào lúc đồ long sẽ một kích phá lao đi ra.
Kết quả, nó lại gặp phải tên biến thái không biết từ đâu chui ra ngoài cửa sắt lớn.
Cái gì gọi là vận mệnh có nhiều thăng trầm!
Cái này liền gọi là vận mệnh có nhiều thăng trầm!!
Chuyện này giống như leo núi, trải qua trăm ngàn cay đắng, bỏ lỡ đường tắt hết lần này đến lần khác, dựa vào nghị lực to lớn, di chuyển từng chút từng chút một, cuối cùng cũng đi đến đỉnh núi, không còn có điều gì có thể ngăn cản nó leo lên đỉnh nữa.
Khoảng cách chỉ còn có một bước!
Kết quả lúc này ở trên đỉnh lại đột nhiên xuất hiện một tên biến thái chết tiệt không biết chui từ đâu ra, vung xẻng lên một cái đã đập nó ngã nhào từ đỉnh núi rớt trở lại chân núi.
Rớt đến còn sót lại ba tia ma khí, so sánh với ban đầu lúc rơi xuống thành phàm ma còn rớt đến triệt để hơn.
Ngươi nói như vậy, cổ ma có thể không căm hận được sao?
Hy vọng lớn bao nhiêu, tuyệt vọng sâu bao nhiêu, thì lòng thù hận liền điên cuồng bấy nhiêu.
Ẩn núp cùng cố gắng không biết bao nhiêu năm tháng, một buổi hóa thành con số không.
Tuổi thọ người phàm có hạn, theo suy tính, cổ ma không cho rằng bản thân mình có thể khôi phục lại được thực lực đồng thời phá trận đi ra trước khi Tần Hà hao hết tuổi thọ, cho dù đối phương có là người tu luyện cửu phẩm đi nữa.
Đối tượng báo thù, chỉ có thể là Tần Hà đã chuyển thế không biết bao nhiêu đời cùng với dòng dõi đời sau của hắn.
Nhưng không thể nghi ngờ... Suy nghĩ này là thuộc về kinh nghiệm, chân tướng thế nào không thể chắc chắn.
Lúc này Tần Hà giống như là chó sói đào chuột đất, mắt thấy đã sắp tới miệng, sao có thể dễ dàng buông tha.
Dùng xẻng đập không được đúng không?
Đó là còn chưa mở tăng lực!
"Ông!"
Ngay sau đó, xẻng hỗn độn đột nhiên phóng ra ánh sáng rực rỡ, giống như là trong nháy mắt biến thành một vầng mặt trời.
Thần quang rực rỡ, muôn vàn điềm lành.
Trong đó dường như tồn tại một thế giới mơ hồ, có núi sông nhật nguyệt, có hoa, chim, cá, trùng, có tiên dân thượng cổ đi săn tế tự, có cự thú côn bằng ngao du trên mây xanh.
Giờ khắc này xẻng hỗn độn đã không còn là một tòa sơn nhạc, mà là một thế giới hỗn độn.
Xẻng hỗn độn vung lên, lấy lực lượng một thế giới, mạnh mẽ đánh lên trên cửa sắt.
"Ầm ầm ~ "
Một tiếng vang thật lớn, cửa sắt nặng nề lõm sâu vào, vỡ ra một khe hở lớn chừng cánh tay.
Cổ ma tận mắt chứng kiến tất cả, hoảng sợ thét to: "Làm sao có thể! Làm sao có thể!"
"Ngươi rốt cuộc là ai ? ! Ngươi rốt cuộc là ai! !"