Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 489 - Chương 489 - Đại Tiên Tha Mạng

Chương 489 - Đại tiên tha mạng
Chương 489 - Đại tiên tha mạng

Thời đại mạt pháp, chư thần tránh lui, thần khí phủ đầy bụi.

Cái xẻng đen này mang theo lực lượng một thế giới, rõ ràng đã đạt tới tiêu chuẩn thần khí.

Cánh cửa sắt lớn mà cổ ma khát vọng muốn phá vỡ hơn mười ngàn năm, cứ như vậy đã bị người trước mắt dùng bạo lực thô bạo, lấy một cái xẻng từ bên ngoài đập xuyên.

Tần Hà nhìn xuyên qua khe hở nhìn về phía tàn ảnh cổ ma đang tràn đầy hoảng sợ ở bên trong, nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Về phần ta là ai, xẻng đen sẽ cho ra câu trả lời."

"Bành!"

Vừa dứt lời, xẻng hỗn độn một lần nữa đập lên trên cửa sắt lớn, vết rách trên cửa sắt cùng với cấm chế phía trên đều đồng thời bị xé rách.

Cổ ma co quắt mặt mày, "ùm" một tiếng vội vàng quỳ xuống đất: "Lão tẩu có mắt không biết thượng tiên, tha mạng, xin thượng tiên tha mạng!"

Tần Hà vác xẻng hỗn độn lên vai, hơi nghiêng đầu: "Mới vừa rồi không phải ngươi rất phách lối sao, vừa là đuổi giết ta chuyển thế, vừa là đuổi giết dòng dõi đời sau của ta."

"Không không không, lão tẩu bị nhốt đến hồ đồ, nói bậy nói bạ, nói bậy nói bạ." Cổ ma quỳ xuống đất rập đầu, thậm chí còn tự tát bản thân mấy cái.

"Ha ha, nói bậy nói bạ?" Tần Hà cười nhạt, nói: "Ta thấy là mỗi câu của ngươi đều phát ra từ tận đáy lòng nha."

"Lão tẩu không dám, lão tẩu không dám, cầu xin đại tiên ngài xem ở việc lão tẩu đã chịu khổ vạn năm tuế nguyệt, bỏ qua cho lão tẩu một mạng, dù lão tẩu có mắc phải tội nghiệt lớn hơn nữa, một vạn năm lao ngục này cũng đủ để chuộc tội rồi." Cổ ma sợ hãi đau khổ cầu khẩn.

"Ngươi đã thành nhân ma, để ngươi đi ra ngoài chính là kiếp nạn của chúng sinh, huống chi ngươi đã cắt đứt con đường luân hồi, hai giới âm dương đã không còn chỗ cho ngươi dung thân, ngươi hãy tự nói một chút, bản tiên còn có thể xử lý ngươi như thế nào?" Tần Hà lắc đầu.

"Ngài chỉ cần tha cho ta một mạng, lão tẩu nguyện làm nô làm tôi tớ, lão tẩu có thể giải thích chuyện về thời đại thần thoại cho ngài, khẳng định ngài sẽ cảm thấy hứng thú." Cổ ma kinh hoàng tới cực điểm.

Tần Hà hơi suy tư một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: "Làm nô làm tôi tớ thì ta đã thu một con chuột rồi, nhưng ta thu nó là bởi vì nó thật sự kinh sợ, còn ngươi thì chỉ là ngoài miệng kinh sợ mà thôi, về phần những chuyện thời đại thần thoại, cũng không nhọc đến ngươi giảng giải."

Nói xong, Tần Hà không nói nhảm thêm nữa, búng tay một cái Nam Minh Ly Hỏa lập tức bay ra, thiêu đốt cổ ma.

Cổ ma phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, bên trong ngọn lửa mãnh liệt, mặt mũi nó vặn vẹo đến cực độ, điên cuồng kêu gào: "Tiểu tử, đại trận giam giữ của thiên lao dễ dàng đánh phá từ bên ngoài, nhưng phá từ trong trận cực khó, lão phu chết, ngươi liền thay thế lão phu ngồi xổm trong thiên lao này, ngươi sẽ hối hận..."

Nhưng mà lời còn chưa dứt, nó đã bị ngọn lửa đốt hoàn toàn thành khói xanh, không còn tồn tại.

Lúc này, màn sân khấu đen trắng chậm rãi rủ xuống, Tần Hà thấy được cuộc đời của tên ma đầu này.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Hà thấy được cảnh tượng về thời kỳ cuối của thời đại thần thoại thượng cổ.

Hơi có chút đáng tiếc là, bởi vì không biết rõ về bối cảnh thời đại kia, nên rất nhiều thứ nhìn thấy nhưng lại như rơi vào trong sương mù, chỉ hiểu được đại khái.

Cổ ma có tên, gọi là "Kha".

Tần Hà cũng không biết cái tên gọi này của nó là tên hay là họ, dù sao tên họ cộng lại cũng chỉ có một chữ.

Kha xuất thân từ một bộ lạc, từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, giỏi về tu luyện, chinh chiến, tuổi còn trẻ đã có thể tạo lập được uy danh trong bộ lạc.

Vào thời đại thần thoại, nhân tộc là một bộ tộc rất bình thường, xa xa không thể chiếm phần lớn như hiện tại.

Ngoại trừ nhân tộc, tộc quần thiên hạ có hơn mười ngàn, có thể nói là trăm hoa rực rỡ, nhiều giống như lông trâu.

Hơn nữa cho dù là cùng một tộc quần, cũng không thể hình thành toàn thể tộc quần đồng lòng, phần lớn đều là chia thành năm bè bảy mảng, tự mình chiến đấu.

Lấy "Kha" làm ví dụ mà nói, đối tượng duy nhất nó trung thành, chính là bộ lạc của nó.

Thời điểm cần thiết, bộ lạc của Kha có thể liên hiệp với Yêu tộc, Thủy tộc, Quỷ tốt vây công một bộ tộc khác, nhưng cũng có lúc sẽ bị đồng thời vây công, tất cả đều không hề thấy bộ tộc loài người có điểm gì đặc biệt.

Về phần lý do chinh phạt thì tùy ý hơn hiện tại rất nhiều.

Có thể là con mồi chạy tới địa bàn trước mặt, bọn họ truy đuổi vượt qua ranh giới, có lúc là giữa hai bên có người nhìn đối phương nhiều thêm vài cái, thậm chí có khả năng chính là nhất thời nổi hứng.

Lý do đa phần là cướp địa bàn, cướp tài nguyên, cướp nữ nhân.

Tóm lại, đó là một thời đại bộ lạc hỗn loạn tới cực điểm.

Đồng thời, ngàn vạn bộ lạc cùng tộc quần lại phát triển và chèo chống lên một thế giới tu luyện hết sức hỗn loạn, một lời không hợp là có thể là có thể đánh đến trời đất tăm tối.

Trong thế giới tu chân, có một nơi là trọng bảo tam giới được bảo tồn từ thời đại hồng hoang, gọi là Thiên đình.

Nó là nơi then chốt duy trì vận chuyển tam giới, ẩn chứa bí mật thành tiên cùng với bí mật luân hồi.

Thiên đình là duy nhất, nhưng kẻ nắm trong tay Thiên đình lại giống như vương triều hiện tại, Hoàng đế lần lượt thay đổi sang năm đến nhà ta làm.

Quả đấm ai lớn, người đó chính là Thiên đình chi chủ.

Thời đại Kha quật khởi trở thành cường giả, chính là Thiên đình chi chủ chưa được xác định ra, thời đại giới tu luyện chia làm hai phái chiến đấu đến nhật nguyệt không ánh sáng.

Trong một lần chiến đấu Kha bị đánh nát thân xác, nhập ma đạo.

Đến đây cần phải đặc biệt nói rõ, ở trong thời đại thần thoại, "Ma" cũng không hoàn toàn mang nghĩa xấu, nó cùng tiên, thần, yêu không có gì khác biệt, đều là một nhóm trong giới tu luyện.

Bên trong Thiên đình, ma loại chủng chiếm một vị trí riêng.

Nói thẳng ra, tiên, thần, ma chỉ là đường đi khác biệt, không có liên quan gì đến vấn đề đạo đức.

Thậm chí ở cái thời đại đó căn bản còn không có hai chữ "đạo đức", có chỉ là cường giả vi tôn, quyền sinh sát trong tay, tùy tâm.

Đạo đức, là khái niệm mới xuất hiện sau Bách Gia Chư Tử.

Tiên nào đó hôm nay tâm trạng không tốt, hạ giới quét sạch một bộ lạc nào đó.

Thần vừa ý thứ đồ nào đó, có thể quang minh chính đại phái tay chân đi đòi, nếu không thì đi giết, đánh rồi đoạt vào tay, không đánh lại lại bị giết ngược cũng là chuyện thường.

Thời đại thần thoại, trên trời, dưới đất, trong nước đều trải rộng linh huyệt bảo địa có thể cung cấp tu luyện, ai cũng chẳng thể coi thường được ai.

Thiên đình làm bằng sắt, thần tiên như nước chảy.

Thậm chí từ phương diện nào đó tới nói, ma thời đại Thiên đình cùng ma hiện tại hoàn toàn không phải là cùng một khái niệm.

Lại nói về Kha, sau khi nhập ma đạo, thực lực của nó tăng trưởng rất nhiều, đại sát tứ phương, dần dần trở thành kiện tướng một phương.

Nhưng mà thế giới tu luyện, không cần biết là thực lực gì, đều là so sánh với bên trên thì chưa đủ, so với bên dưới thì có dư.

Ngươi mạnh, là do ngươi chưa gặp phải nhân vật khiến ngươi không thể mạnh nổi.

Sau một trận đối chiến thất bại lần nữa, Kha bị bắt làm tù binh, nhốt vào trong lao ngục Thiên đình, cũng chính là thiên lao.

Mà lần giam giữ này, chính là mấy ngàn năm không người để ý tới.

Cũng không biết là hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó, hay vẫn là coi nó trở thành một "vật cất giữ" nào đó, cứ như vậy Kha chịu đựng đến ngày Thiên đình tan vỡ.

Chuyện về sau không cần nói thêm lời thừa.

Dù sao chính là một đứa trẻ xui xẻo, các triều đại luôn có người tài giỏi chạy đến chỉ điểm giang sơn, dùng dương khí nguyên một tòa thành cùng khí vận quốc triều, từng chút từng chút gia tăng lên, trấn áp nó đến gắt gao.

"Kha" ở ngay trong thiên lao vượt qua hồi cuối cùng của thời đại thần thoại và cả thời đại mạt pháp, trọn vẹn vạn năm tuế nguyệt.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: "Tam giới mịt mờ bao nhiêu kỷ, lục đạo mênh mông vô số thu, vạn tộc chinh phạt ngày nào nghỉ, tiên ma huyết chiến lúc nào ngưng; Thần thoại không còn luật thiên nhân, mạt pháp còn có Đạo đức kinh; Nhược hỏi chúng sinh lúc nào bình đẳng, đằng sau mạt pháp chính là tịch pháp."

Phần thưởng: Thôn thiên ma công.

Bình Luận (0)
Comment