Thôn thiên ma công: Bí pháp ma đạo đến từ thời đại hồng hoang, tu luyện công pháp này, có thể nuốt thiên, có thể nuốt đất, có thể nuốt hết vạn vật.
Chú thích: Công pháp này chính là công pháp tu chân tiến cấp của Cật tiên công, có thể chính có thể tà, kẻ có tâm trí không kiên định nên cẩn thận khi tiến nhập môn này, tránh cho tẩu hỏa nhập ma.
Tần Hà xem xét, trực tiếp hô to đậu xanh.
Không hổ là phần thưởng đốt ra từ cổ ma từ thời đại thần thoại.
Quá ghê gớm!
Thôn thiên ma công, cái tên này vừa nghe đã thấy không giảng đạo lý, công pháp cường hãn đến biến thái, Tần Hà chỉ thích những thứ không giảng đạo lý như vậy.
Có thể nuốt thiên, có thể nuốt đất, có thể nuốt hết vạn vật.
Còn là bí pháp ma đạo đến từ thời đại hồng hoang.
Ma thời đại hồng hoang, khả năng lớn đó là một nhóm từ thiên địa sơ khai kia, lưu truyền đến đời sau vẫn còn có truyền thuyết về bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Tần Hà đạt được phần thưởng có cấp bậc cao đến như vậy, so sánh với "bảng hiệu Thâm Uyên" thì rõ ràng có đẳng cấp cao hơn, giá trị cao hơn, cũng rộng rãi hơn.
Chỉ đáng tiếng là, bản này là một bản công pháp tu chân.
Cái gọi là tu chân, là chỉ cấp độ cao hơn phẩm cấp.
Bất kể là nội kình hay là đạo hạnh, đều là thuộc về phạm vi "Phàm".
Người phàm có lợi hại hơn nữa cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, cũng cần ăn uống ngũ cốc.
Mà tu chân, là chân chính tiến vào con đường tu hành.
Sau khi vượt qua phẩm cấp, nội kình cùng pháp lực sẽ trăm sông đổ về một biển, hóa thành một thứ gọi là chân nguyên, cũng gọi là nguyên khí.
Nguyên khí là một khái niệm rất mơ hồ, bên trong phân chia thiên biến vạn hóa, là hỗn tạp là nguyên chất, là phân tán là ngưng tụ, thuộc tính, màu sắc, bề ngoài, uy lực,... mọi phương diện đều sẽ có sự khác biệt rất lớn.
Người tu luyện cùng một loại công pháp, có thể tu ra nguyên lực cũng không hoàn toàn tương đồng.
Nghiêm chỉnh mà nói, sẽ không có hai người có nguyên khí giống nhau như đúc.
Trên nguyên tắc, cường giả nội kình tu ra nguyên lực sẽ kéo dài điểm đặc thù của nội kình, cương kình đủ, sát thương tương đối trực tiếp, chiêu thức ác liệt.
Đồng dạng, nguyên lực mà cường giả tu ra từ pháp lực cũng sẽ kéo dài đặc thù của pháp lực, mềm mại, có sở trường thi triển thuật pháp.
Sau khi đột phá phàm thể tiến vào tu chân, vừa có nơi trăm sông đổ về một biển, vừa có nơi càng phân hóa.
Còn về biến thái song tu nội kình cùng pháp lực như Tần Hà, tất nhiên là vừa có thể cương vừa có thể nhu, tùy theo ý muốn.
Nhưng cụ thể như thế nào, cũng chỉ có thể chờ đến sau khi đột phá phàm thể mới có thể biết rõ.
Trước mắt Tần Hà bị Thiên đạo áp chế không có cách nào đột phá cảnh giới phàm thể, bản công pháp này cũng chỉ có thể tạm thời đem bỏ xó.
Thôn thiên ma công đặt sang một bên, Tần Hà lại tập trung sự chú ý đến lời phán quyết của người khoác áo choàng đen.
Tóm lại, lượng tin tức hơi nhiều.
Nhất là bốn câu cuối cùng: Thần thoại không còn luật thiên nhân, mạt pháp còn có Đạo đức kinh; Nhược hỏi chúng sinh lúc nào bình đẳng, đằng sau mạt pháp chính là tịch pháp.
Mở đầu: Thần thoại không còn luật thiên nhân.
Từ kịch đèn chiếu của cổ ma đến xem, thời đại thần thoại thực sự không phải một thời đại điền viên gì đó.
Mà là thời đại cường giả vi tôn, kẻ yếu trở thành tài sản và đồ ăn, tranh đoạt quyền sinh sát, thích gì làm nấy.
Cảnh đẹp núi sông, phồn hoa như gấm.
Nhưng đây không phải là điều tốt đẹp!
Yêu tộc cường đại có thể nuôi nhốt nhân tộc làm thức ăn, nhân tộc người cường đại cũng có thể trắng trợn lùng giết những tộc quần khác.
Bất kể là thế giới tu luyện hay là thế giới bộ lạc, chinh phạt, giết hại đều là chủ đề vĩnh hằng.
Thiên đạo tôn sùng "mạnh", yếu chính là nguyên tội.
Người tu luyện có thể ngang ngược càn cỡ không kiêng nể gì cả, không có lòng tôn kính không có lòng trung thành, thứ mà bọn họ e sợ chỉ có một, đó là sức mạnh.
Khi sức mạnh cá nhân vượt qua sức mạnh đoàn thể, khi số lượng không còn là thứ quan trọng, cá nhân liền nắm giữ quyền lực tuyệt đối.
Kết quả của việc đoàn thể bị xem nhẹ, chính là kẻ yếu trong đoàn thể sẽ bị vứt bỏ không chút lưu tình.
So sánh lên, mặc dù mạt pháp là loạn thế, vẫn ôn hòa hơn thời đại thần thoại gấp trăm lần.
Lời kết: Nhược hỏi chúng sinh lúc nào bình đẳng, đằng sau mạt pháp chính là tịch pháp.
Thần thoại là một thời đại, mạt pháp là một thời đại, như vậy tịch pháp khẳng định cũng là một thời đại.
Thời đại tịch pháp, Tần Hà rất quen thuộc.
Khi yêu ma quỷ quái tránh lui, khi người tu luyện hoàn toàn biến mất.
Khi sức mạnh cá nhân trở nên gần như đồng đều, sức mạnh đoàn thể từng bước hiện ra rõ ràng, những khái niệm như đạo đức, nhân nghĩa có thể đoàn kết cùng lớn mạnh đoàn thể mới có thể được sáng tạo ra, cũng trở thành quy tắc và luật pháp.
Ngược lại, kết quả của cá nhân mạnh mẽ chính là quy tắc cùng luật pháp bị coi thường, bị chà đạp.
Yêu ma quỷ quái ăn thịt người lấy da để trải ngủ, không ai có thể hạn quản thúc.
Hiệp khách dùng võ vi phạm điều cấm, không ai có thể quản lý.
Sự khác biệt chính là đây.
Tần Hà không biết nên đánh giá sự khác biệt này như thế nào, cũng không biết sau khi thời đại mạt pháp kết thúc có nhất định sẽ tiến vào tịch pháp hay không.
Dù sao với tư cách là một tên "cường giả", cuộc sống của hắn khá thoải mái.
Tần Hà cũng biết chúng sinh thiên hạ rất khổ.
Nhưng.... Bản đại tiên đã rất cố gắng không phụ lòng lương tâm của mình.
Ngươi còn muốn thế nào?
Cái gì?
Thực lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn?
Ngại quá, những lời này còn phải sau một ngàn năm nữa mới được sáng tạo ra.
Chờ bản đại tiên thoải mái đủ rồi... Không đúng, là chờ những lời này được sáng tạo ra rồi nói tiếp.
Thế là, Tần Hà liền thanh thản thoải mái, ung dung nhàn nhã xoay người rời đi thiên lao.