Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 491 - Chương 491 - Một Đêm Đáng Sợ

Chương 491 - Một đêm đáng sợ
Chương 491 - Một đêm đáng sợ

Một đêm này Kinh thành đã định trước sẽ không bình tĩnh.

Không có ai biết chuyện gì xảy ra, lúc trời gần tối, Phi Ngư Vệ đột nhiên xuất động ra khắp bốn phía, cạo ba thước đất cả thành tìm kiếm gì đó.

Sau khi tìm kiếm một trận, Phi Ngư Vệ lại vọt ra khỏi thành.

Tiếp đó cơn sóng này chưa lắng cơn sóng sau đã tới, lúc màn đêm sắp buông xuống, mặt đất dưới Kinh thành bỗng nhiên phát ra âm thanh khiến người ta sợ hãi.

Tiếng trầm đục "rầm rầm" vang lên không ngừng, giống như dưới đất có man ngưu đang trở mình, khi thì liền mạch khi thì đứt đoạn, lúc lớn lúc nhỏ.

Trong nhà dân, nồi chén gáo chậu đều run rẩy phát ra tiếng cheng cheng, không ít nhà lâu năm không sửa sang trực tiếp sụp đổ, ngay cả mặt nước khắp các nơi trong Kinh thành cũng nổi lên gợn sóng.

Dị trạng vừa ra, cả toàn Kinh thành lớn như vậy nhất thời tin đồn nổi lên bốn phía, không ít bách tính tiếc của cải nhao nhao dọn gia sản đáng tiền ra bên ngoài, rất sợ có một trận động đất nổi lên, toàn bộ tài sản cùng tính mạng sẽ bị chôn vùi dưới phế tích.

Nhưng mà ngay vào thời điểm bọn họ bận rộn, Phi Ngư Vệ lại đột nhiên toàn thể xuất động, cũng ban bố lệnh giới nghiêm nghiêm khắc nhất: Yêu ma ẩn hiện, toàn thành giới nghiêm, nếu có kẻ nào vi phạm lập tức chém không tha!

Dân chúng thấy Phi Ngư Vệ đằng đằng sát khí, lập tức lập tức sợ hãi đến sau lưng bốc lên khí lạnh.

Vội vàng đem gia sản đã dọn ra ngoài dọn trở về, mau chóng chặn cửa khóa lại.

Trước kia giới nghiêm đều là do Binh mã ti ban bố, Phi Ngư Vệ cũng có Thiên hộ tuần đêm, nhưng đều là nếu có kẻ vi phạm lệnh cấm thì xử lý theo luật.

Lần này, hiển nhiên là Phi Ngư Vệ đã kiên quyết tàn nhẫn.

Không chỉ có vượt qua Ngũ thành Binh mã ti ban bố lệnh giới nghiêm, còn lập tức chém không tha những kẻ vi phạm, trông như lâm đại địch, trước đó chưa từng thấy.

Ngay sau đó, chuyện càng làm cho tất cả mọi người sợ hãi xuất hiện.

Sau khi mặt trời lặn không lâu, một vầng trăng tròn chậm rãi từ chân trời phía xa dâng lên.

Nhưng mà màu sắc của nó, lại là màu máu đáng sợ!

Khi ánh trăng màu máu to tròn như bánh xe treo cao trên bầu trời, toàn bộ Kinh thành đang gà bay chó chạy trong nháy mắt yên lặng, lúc này đừng nói là người.

Ngay cả chó cũng không dám sủa!!

Mặt trăng máu chẳng lành, yêu ma ẩn hiện, đây là truyền thuyết từ xưa.

....

"Canh một đến, trời hanh vật khô, cẩn thận vật dễ cháy ~"

Thành tây, lão bang tử gõ mõ trúc, theo lệ đi dọc theo đường phố tuần canh.

Khác với ngày thường là, lúc này ông ta không chỉ đi một mình, sau lưng còn có một đội ngũ hơn mười người được tạo thành từ Phi Ngư Vệ cùng binh lính tuần thành đi theo.

Lão bang tử không hổ là người đánh canh chuyên nghiệp, không quan tâm hoàn cảnh chung quanh như thế nào, giọng hô của ông ta vẫn luôn là không nhanh không chậm như vậy.

m thanh bằng phẳng ổn định nhưng tràn đầy sức sống có thể truyền đi rất xa trong màn đêm yên tĩnh giống như chết, xem như tăng thêm một tia ấm áp cho một đêm đáng sợ này.

Nơi ông ta đi qua thậm chí có thể gợi lên mấy tiếng chó sủa trầm thấp.

Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, về phần nội tâm của lão bang tử, đã hoàn toàn không kìm nổi mà lượn lờ bên biên giới.

Xung quanh không có xuất hiện bất kỳ một dấu hiệu dị thường nào, nhưng mõ trúc trong tay ông ta đã nóng rực đến mức sắp không cầm nổi.

Ông ta muốn tìm một nơi an toàn trốn đi, trốn ở đó cầm cự qua cái đêm đáng sợ này.

Nhưng ông ta không dám.

Phi Ngư Vệ trời đánh lại ra lệnh cưỡng chế tất cả phu canh tuần đinh đều phải ra đường, nếu có kẻ lười biếng, lập tức chém không tha.

Kết quả là lão bang tử liền bị một đám Phi Ngư Vệ cùng binh lính tuần đêm run run rẩy rẩy áp giải, bắt đầu đi vòng quanh thành tây đánh canh.

Lão bang tử mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, cả người căng thẳng, tóc gáy dựng đứng.

Khoảng thời gian đánh canh trôi qua từng giây từng phút, ông ta cảm thấy thời gian này dài đằng đẵng vô cùng.

Ông ta thề, lát nữa phàm là có chút gió thổi cỏ lay gì đó, nhất định phải trước tiên chạy ra phía sau Phi Ngư Vệ.

Nếu phải chết, thì cái đám trời đánh các ngươi chết trước.

Đêm xui xẻo chẳng lành khủng bố như vậy, chạy ra đi loạn lung tung làm cái gì chứ.

Ngại mạng quá lớn à.

Không thể không nói, giác ngộ của lão bang tử còn cần phải được nâng cao.

Nhưng chính là giác ngộ nghề nghiệp thấp kém này, đã giúp ông ta sống sót qua hết đêm đáng sợ này đến đêm đáng sợ khác.

Chỉ là mong muốn kiếm mấy lượng bạc vụn mà bỏ vào cả tính mạng, đổi lại là ai cũng không tình nguyện.

Cứ như vậy, đi tuần thành nửa vòng.

Bỗng nhiên!

Lão bang tử cảm thấy mõ trúc trong tay cấp tốc nóng lên, chỉ qua thời gian mấy hơi thở, mõ trúc vốn đã nóng bỏng tay đã nóng đến không thể cầm được nữa.

Chuyện càng kinh khủng còn ở phía sau.

Mõ trúc còn chưa kịp rời tay đột nhiên "Phốc" một tiếng, bốc lên một ngọn lửa.

Không ngờ nó lại tự bốc cháy!

Nhất thời lão bang tử trợn to mắt đến sắp lồi cả con ngươi ra ngoài, hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng ném mõ trúc ra xa, hét lên một tiếng: "Cứu mạng a ~ ~"

Vừa dứt lời, ông ta xoay người nhanh chân chạy đi, phóng nhanh như gió.

Tốc độ kia, chó cũng không đuổi kịp!

Đám người Phi Ngư Vệ cùng binh lính đi đằng sau vốn cũng đã căng thẳng, vừa nghe lão bang tử thét to thì tất cả đều dựng đứng tóc gáy cả lên, theo bản năng "Bạch bạch bạch" lui về phía sau.

Chỉ có Bách hộ Phi ngư dẫn đầu còn coi là trấn định, choang lang lang tú xuân đao ra khỏi vỏ, hét lớn một tiếng: "Yêu nghiệt phương nào, còn không mau hiện thân!"

Nhưng mà lời của y hoàn toàn không có mục tiêu, y căn bản cũng không rõ dị thường ở nơi nào, chỉ là trấn áp theo thói quen nghề nghiệp.

"Đại nhân, trên trời! Trên trời ~! !"

Ngay vào lúc này, từ đội ngũ phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng nhắc nhở kinh hoàng.

Bách hộ Phi ngư vội vàng ngẩng đầu lên, lập tức trợn to hai mắt.

Chỉ thấy trên trời lại có ba quả cầu lửa đang từ trên trời giáng xuống, mỗi một quả đều phát ra hồng quang chói mắt, còn có khói đen nồng nặc theo sau, hồng quang càng lúc càng mạnh chiếu sáng cả tòa Kinh thành.

"Là... Là vẫn thạch từ trên trời rớt xuống sao?!" Có người thất kinh hỏi.

"Đó không phải là vẫn thạch, là trụy ma!" Bách hộ Phi ngư sắc mặt kinh hoàng, còn có hai chữ đang nghẹn ở trong cổ họng y nhưng không thể nhả ra: Đồ long.

Đại sự tới gần, đồ long thế đột phá tân bí Thiên cơ, những Bách phu trưởng như bọn họ cũng ít nhiều biết một chút nội tình.

Từ xưa tới nay có rất nhiều thiên tượng coi là chẳng lành, không phải là chứng vọng tưởng bị hại sinh ra một cách không có căn cứ, mà là mỗi một lần đồ long đều kèm theo dị tượng tương tự.

Sao bay, vẫn thạch, mặt trăng máu, hai mặt trời treo trên bầu trời, ảo ảnh, vòi rồng,...

"Chạy mau, vẫn thạch đang lao về phía chúng ta!"

Trong lúc kinh hoàng, không biết là ai hô to một tiếng.

Chỉ thấy ba quả cầu lửa nhanh chóng rơi xuống, âm thanh xé gió truyền đến mặt đất, một quả trong đó đang lao về phía bọn họ.

"Ầm ầm ~!"

Một giây lát sau, cầu lửa ầm ầm rơi xuống đất, trực tiếp nhấn chìm đám người.

....

Cùng lúc đó, trong lầu trên cổng thành xa xa.

A Kỳ Na nhìn ba quả cầu lửa rơi xuống đất nổ lên khói lửa to lớn, khóe miệng giương lên nụ cười hài lòng, chậm rãi nói: "Chín hung một cát, khả năng vẫn rất lớn mà."

"Từ tối hôm nay bắt đầu, thiên hạ đổi chủ, Thanh Ngưu Đại Tiên, ngươi cuối cùng vẫn không thể ngăn cản toàn bộ mọi việc."

Bình Luận (0)
Comment