Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 500 - Chương 500 - Hắn Là Ngoại Kình

Chương 500 - Hắn là ngoại kình
Chương 500 - Hắn là ngoại kình

"Đông!"

"Ai nha ~ ~ "

Mỗi người một quyền, Ngụy Vũ lập tức đã thành gà mắt đen.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu.

Phải nói kỹ thuật đánh của đại hòa thượng cùng đạo sĩ, tuyệt đối là lô hỏa thuần thanh.

Hai người không thầy cũng tự thông tỏ được thuật loạn đấu trên đường, đều không cần truyền pháp.

Đá háng, trộm đào, túm tóc, đập mũi, bạt tai, khóa họng, chọc mắt,... Khá lắm, Ngụy Vũ vốn là hôn mê mới tỉnh còn không chưa kịp

làm rõ tình huống, đã bị thăm hỏi hai ba lần.

Phi ngư phục bị rách, quần bị xé, đôi mắt xanh đen, tóc tai bù xù, trên mặt toàn là dấu hôn của 'ngũ chỉ cô nương'.

Biết hắn là bị đánh.

Không biết, còn tưởng hắn bị cưỡng đấy.

Nhưng mà Ngụy Vũ dù sao cũng là cường giả ngoại kình, hơn nữa thân còn mang thần thuật tự lành.

Những công kích này đối với hắn mà nói, liền giống như vài cái đấm nhẹ vào ngực, cũng không tạo thành bao nhiêu tổn thương.

Đến khi đầu óc dần dần tỉnh táo, đến khi nội kình dần dần lưu chuyển.

Ngụy Vũ buông tay trảo một cái, liền bắt được chân đại hòa thượng đạp tới đoạn tử tuyệt tôn cùng móng vuốt trảo nãi long của đạo sĩ.

Đại hòa thượng cùng đạo sĩ bị chế trụ, nhất thời sắc mặt đại biến, bởi vì tốc độ xuất thủ của Ngụy Vũ quá nhanh, hai người giãy giụa theo bản năng, nhưng lại không thể tránh thoát.

Đạo sĩ cẩn thận cảm ứng một chút, lập tức mặt đầy sợ hãi: "Không hay rồi, hòa thượng, tên gia hỏa này là.... Là ngoại kình!"

"A di cả nhà ngươi Phật, đậu xanh ~" Đại hòa thượng trợn to hai mắt, trên mặt đầy vẻ không dám tin tưởng.

Chỉ mới rời đi Kinh thành mấy tháng, từ lúc nào Ngụy Vũ trở nên mạnh như vậy?

Còn nhớ thời điểm ở đất Lỗ, hắn thậm chí còn không đến ba mươi năm, hiện tại cmn liền ngoại kình rồi?!

Hai người nhờ phúc trong Môn, lại tốn dốc bao nhiêu sức lực, mới có hơn bốn mươi năm nội kình, cách nội kình đỉnh phong còn có một ngọn núi lớn, càng không bàn đến ngoại kình.

"A!! Hai tên khốn kiếp các ngươi, tại sao muốn đánh ta?! Nói!"

Ngụy Vũ thấy rõ hai người, đầu bù tóc rối, dáng vẻ giống như bị điên, con ngươi trừng to sắp nhảy ra khỏi hốc mắt.

Ngụy mỗ đường đường là cường giả ngoại kình, là thanh niên hậu bối đệ nhất Phi Ngư Vệ, thậm chí có khả năng là thanh niên đệ nhất nhân tộc.

Bị A Kỳ Na đánh không nói, đó là thực lực đối phương quá cường hãn.

Nhưng mà khó khăn lắm không bị A Kỳ Na giết chết, mở mắt ra lại bị hai tên rác rưởi này đánh một trận.

Chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn được!

Thứ nhất, ta không trêu chọc các ngươi, thứ hai, ta không gây chuyện với các ngươi, thứ ba, ta không trêu các ngươi chọc các ngươi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Còn có vương pháp không, còn có luật pháp không??

Quá quá thật là quá đáng!

Giờ khắc này, khí tức ngoại kình của Ngụy Vũ hoàn toàn bùng nổ, giống như là dời núi lấp biển, ép về phía đại hòa thượng cùng đạo sĩ.

Hai người "ừng ực" một tiếng, đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.

Xong con bê, đá trúng tấm sắt rồi.

Vẫn là đạo sĩ phản ứng mau, vội vàng nói: "Nội... Nội, Ngụy Vũ a, chúng ta là thấy ngươi... Trúng Thất thương quyền, đánh ngươi, là vì lấy độc trị độc, trị nội thương cho ngươi đấy, ngươi.. Ngươi tỉnh thì tốt rồi, chúng ta an tâm, ha ha ha ha ha ha ~ ~"

"A đúng đúng, Thất thương quyền, Thất thương quyền, ha ha ha ~ "

Hai người nói đến cuối câu, đồng thời nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Chuyện hoang đường như vậy, ngay cả chính bọn họ cũng không tin.

Về phần Ngụy Vũ, vậy thì càng không tin.

Thất thương quyền đó là nội thương, mà thuật tự lành Ngụy Vũ thì hoàn toàn không vận chuyển đến lục phủ ngũ tạng.

Đáp lại của hắn rất đơn giản, hai tay dùng sức hợp lại.

"Rầm" một tiếng, đại hòa thượng cùng đạo sĩ liền trực tiếp đụng vào nhau.

Cường giả ngoại kình cộng thêm Man ngưu kình, hai người ngay lúc ấy liền đầu óc hỗn loạn, mắt bắt đầu nổ đom đóm.

Mà đây... chỉ là mới bắt đầu, tiếp đó kình khí Ngụy Vũ chấn động một cái, trực tiếp chấn xe bò thành mảnh gỗ vụn, vung lên quả đấm hướng về phía hai người chính là một trận đánh tơi bời.

Đánh đại hòa thượng cùng đạo sĩ đến la hét kêu loạn, trực tiếp hô to dừng tay.

Hòa thượng nhìn chằm chằm vào hai con mắt xanh đen, hô to: "Là ngươi cưỡi bò đụng chúng ta trước, chúng ta cũng chỉ là đang báo thù mà thôi, đừng đánh, chết bây giờ chết bây giờ ~ ai nha ~"

"Cưỡi bò.... Đụng các ngươi?"

Ngụy Vũ đột nhiên sửng sốt một chút, hai chữ 'cưỡi bò', khiến mười phần lửa giận trong lòng hắn lập tức lạnh đi bảy phần.

Không có biện pháp, hai chữ này chính là có ma lực như vậy đấy.

"Còn là hai lần!"

Đại hòa thượng run run rẩy rẩy giơ tay lên, ra dấu 'hai'.

"Bị ngươi đụng rất thê thảm đấy ~" Đạo sĩ che mặt phụ họa.

Ngụy Vũ dừng lại, theo bản năng, hắn nhìn về phía còn bê vàng cũng vừa đúng lúc tỉnh hồn lại ở phía trước, song phương vừa vặn tới một cái ba mắt đối mặt.

Con bê ngẩn ra, Ngụy Vũ giật mình.

Ôi, người/ bò quen a!

Sắc mặt Ngụy Vũ, tức thì trở nên vô cùng đặc sắc.

Đây... Móa nó, bằng chứng xác thực?!

Cái tên khốn khiếp làm cho người ta chán ghét ở lò hỏa táng kia, thật sự chính là a ~

Nếu không nhờ hắn, mình không thể nào thoát khỏi ma chưởng của A Kỳ Na.

Ngụy Vũ nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ ra, tại sao lại phải là hắn?

Người đáng ghét xếp thứ ba toàn thế giới.

Về phần hai kẻ xếp phía trước là ai, rất rõ ràng, chính là hai tên hành hung trước mặt này.

"Ngươi đụng chúng ta, một thù trả một thù, chúng ta không quá đáng." Đại hòa thượng tiếp tục thử nói lý lẽ.

Trời đất chứng giám, đại hòa thượng tự nhận mình từ trước đến giờ đều vô cùng giảng đạo lý. Lần trước tại thành Lâm Thanh, hắn ta không liếm ra mùi vị gì, liền thả cho cái tên Tần Hà kia một con ngựa, không tùy tiện đổ lỗi cho người khác.

Có nguyên tắc, có ranh giới cuối cùng, nghiêm trọng thì cũng chỉ uống chút rượu ăn chút thịt mà thôi.

Cũng không biết tại sao, thế giới này vẫn luôn không nói phải trái với hắn ta.

Không phải chọc phân trâu phân bò thì cũng là bị bò đụng, khó khăn lắm mới "phá án" chuẩn bị báo thù, kết quả Ngụy Vũ cmn đột phá ngoại kình rồi!

Ngươi nói một chút cái thế đạo này, còn có vương pháp không, còn có luật pháp không?

Quá quá thật là quá đáng!

Quá bắt nạt người!

"Ta nơi nào đụng..."

Ngụy Vũ phủ nhận theo bản năng, nhưng mà lời còn chưa nói hết hắn đã bừng tỉnh, vội vàng thay đổi lời nói: "Khoan đã... Không sai, ngửa bài đi, chính là ta đụng các ngươi, thế nhưng đó chỉ là một sơ xuất vô tâm, còn các ngươi, chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không giảng võ đức! Đây là việc con người làm sao?"

Đại hòa thượng cùng đạo sĩ vừa nghe lời này, nơi nào còn dám đổ thêm dầu vào lửa nữa, vội vàng thừa nhận lỗi lầm.

"Đúng đúng, là do chúng ta quá xung động."

"Cũng sẽ không như vậy nữa, cũng sẽ không như vậy nữa."

Vào tình huống này, tránh voi chẳng xấu mặt nào, thừa nhận kinh sợ không có chỗ xấu, ít nhất Ngụy Vũ đã dừng tay rồi phải không?

"Nhưng mà các ngươi đã đánh ta, nói một chút đi, thù này ta nên giải quyết thế nào?" Lúc này Ngụy Vũ mới thấy nguôi bớt, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, lúc này muốn bỏ qua thì không dễ dàng như vậy.

Từ trước đến giờ lòng độ lượng của Ngụy mỗ cũng không lớn, bụng dạ chỉ có nhiêu đó.

Mà cái ánh mắt này của hắn, cũng nhắc nhở đại hòa thượng, đại hòa thượng lập tức muốn khóc.

"Bò ò ~"

Con bê đón lấy ánh mắt của hai người, hưng phấn kêu lên một tiếng, hai chân trực tiếp trầm xuống.

"Phốc ~"

Một đống phân bò bốc hơi nóng liền xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment