"Không!!"
Hòa thượng, đạo sĩ vừa thấy vậy, lập tức mặt mũi vặn vẹo thét to.
Cái con bò khó ưa kia, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lương tâm cực kỳ xấu xa.
Nó không chỉ xả, còn xả một đống lớn.
"A ~ ha ha ha ha ~ ~"
Ngụy Vũ thì trực tiếp cười thành 'Chị Thạch Lựu'.
Miệng cũng sắp lệch ra.
Cái gì gọi là vòng phong thủy xoay chuyển?
Cái này liền gọi là vòng phong thủy xoay chuyển!
Năm ngoái ở ngoài thôn Trống Đồng, Ngụy Vũ bị hòa thượng bắt được, cũng là một con bê, nhỏ hơn con này một chút, soạt một tiếng liền xả một đống phân bò nhão, hòa thượng ép hắn phải dùng phân bò nặn tượng.
Phân bò, nặn? Tượng?
Đoạn trí nhớ kia đã trở thành ác mộng của Ngụy Vũ.
Mỗi lần nhớ tới hắn đều cảm thấy ghê tởm không chịu được, luôn cảm thấy hai tay có dính mùi phân bò, có rửa thế nào cũng không thể hết.
Bây giờ thì hay rồi.
Núi không chuyển nước chuyển, đừng khinh thiếu niên nghèo!
Bây giờ Ngụy mỗ nhân, còn lợi hại hơn hai người các ngươi cộng lại.
Tới đi! Báo thù đi!
"Nặn, nặn cho ta!" Ngụy Vũ chỉ phân bò, còn hưng phấn, kích động hơn cả lúc đột phá ngoại kình, không có chuyện gì sảng khoái thích ý hơn là báo thù rửa nhục.
Trước đó bởi vì có sư nương điều giải, song phương bắt tay giảng hòa, Ngụy Vũ không có lý do nổi bão.
Hiện tại rất tốt, lý do chính ngươi đưa ra.
Bị đánh trận này, thật giá trị!
"Ngụy Vũ ngươi đừng có mà quá đáng, kẻ sĩ có thể giết không thể làm nhục, có gan thì ngươi giết chết bản Phật gia đi, bản Phật gia là tuyệt đối sẽ không nặn, tuyệt đối sẽ không!"
Đại hòa thượng hết sức cương quyết, dáng vẻ nhất quyết không theo.
Nhưng mà lời tuyên thệ không theo của hắn ta, chỉ ở dưới mấy cái búng đầu như gió của Ngụy Vũ, kiên trì được thời gian mười mấy hơi thở.
Ngụy Vũ chỗ nào cũng không búng, chỉ chuyên búng vào hai hàng giới ba trên đỉnh đầu đại hòa thượng.
Ngoại kình cộng thêm Man ngưu kình gia trì, giới ba đại hòa thượng có một tính một, tất cả đều nổi lên rồi.
Đó phải gọi là 'đầu giác tranh vanh', giống như là hoa mào gà.
"Ai nha ~ "
"Ngừng, có chuyện dễ thương lượng, dễ thương lượng!"
" Không đề xướng đánh người a!"
Đại hòa thượng kêu đau, thời khắc này không chỉ hắn ta cùng đạo sĩ không thể đánh lại Ngụy Vũ, còn bị Ngụy Vũ đóng cửa huyệt.
Hoàn toàn không có bất kỳ chút năng lực phản kháng nào, cũng không biết tên khốn kiếp này học được từ đâu, đánh cái nào chuẩn xác cái đấy.
"Nặn... Hay là không nặn?" Ngụy Vũ xoa tay, kéo dài giọng.
"Không phải là chúng ta không nặn, là... Không nặn được nha."
Lúc này, đạo sĩ mở miệng nói chuyện, hắn ta làm ra vẻ cực kỳ yếu ớt, nói: "Chúng ta trên đường đi tới gặp phải yêu ma đồ long, đại chiến một trận bị nội thương, lại... Lại bị ngươi đánh, ta chỉ còn dư một hơi treo mạng, thực sự là nặn không nổi, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng ta đi."
Lúc nói chuyện, hắn ta còn nằm rạp trên đất, làm bộ ho khan.
Khoan hãy nói, thời khắc này hắn ta mặt mũi bầm dập, dáng vẻ thê thảm, nếu như mềm lòng, rất dễ dàng sẽ bị hắn ta lừa gạt.
Mập mạp cũng vội vàng tỏ vẻ thê thảm: "Đúng vậy, chúng ta đều bị nội thương, Ngụy Vũ, Vũ ca, hiểu lầm, đều là hiểu lầm nha."
"Không phải chứ, các ngươi đều bị yêu ma đả thương?" Ngụy Vũ lộ ra vẻ mặt tin tưởng, chớp chớp mắt hoài nghi nói: "Không phải là đang lừa gạt ta chứ?"
"Đại chiến đồ long, yêu ma khắp nơi đều đi ra, tuyệt đối không lừa gạt ngươi, nếu lừa gạt ngươi thì hòa thượng là con cún." Đạo sĩ giơ tay lên, ra dấu tay làm động tác thề.
"Ừ... Được rồi, nếu ngươi đã thề, vậy ta cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi, không nặn phân nữa, ta giúp các ngươi kiểm tra thương thế." Ngụy Vũ than một tiếng, trên mặt đầy vẻ đắn đo, vừa nói vừa đi tới bên cạnh đạo sĩ nhìn xem hai cái, tiếp đó ngạc nhiên nói: "Ai nha không tốt, các ngươi đã trúng Thất thương quyền rồi nha!"
"Thương thế kia rất ác độc, làm thế nào đây?"
"A đúng rồi, vừa rồi ngươi đã nói, lấy tổn thương chấm dứt tổn thương, lấy độc trị độc."
Ngụy Vũ tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của đạo sĩ cùng hòa thượng, không chút do dự nâng lên quả đấm.
"Rầm ~ rầm ~ ! Rầm ~" từng tiếng lọt vào tai, từng quyền đến thịt.
Đạo sĩ cùng hòa thượng kêu gào thảm thiết không ngừng, đợi đến khi đánh xong một trận, cuối cùng thật sự nằm dưới đất không bò dậy nổi.
Đánh xong, Ngụy Vũ lại cúi người quan sát, tự nhủ: "Còn chưa bò dậy được này?"
"Ai ~ xem ra ta chưa dùng đủ lực để lấy tổn thương chấm dứt tổn thương, hiệu quả không tốt, tăng thêm chút sức nữa thử lại một chút."
Nói xong, hắn bắt đầu xắn tay áo, dáng vẻ chuẩn bị ra sức đánh.
Đạo sĩ cùng hòa thượng vừa nghe vậy thì sao còn cố giữ được nữa, điều lên một ngụm tiên khí cuối cùng, nhảy bật lên đồng thời hoảng sợ hô to:
"Không cần không cần!"
"Tổn thương tốt hơn nhiều rồi, tổn thương tốt hơn nhiều rồi."
"Cảm ơn ngài."
"Cảm ơn?" Ngụy Vũ đan tay vào nhau, được nước lấn tới, nói: "Cảm ơn thế nào?"
Hòa thượng, đạo sĩ nghe vậy, nhất thời mặt xanh như đít nhái, sắp bị xử đến khóc.
Bọn họ xem như thấy rõ, hôm nay nếu không nặn tượng phân, Ngụy Vũ sẽ một mực đánh tới khi chính bọn họ đồng ý nặn mới thôi.
Toàn bộ quá trình hành hung, đều coi là uổng công chịu đựng.
Nếu như thế, vậy cũng đừng chịu đựng nữa, trốn là trốn không thoát.
Còn đánh tiếp nữa, thật sự sẽ xảy ra án mạng.
"Chúng ta... Biểu diễn nặn tượng phân cho ngươi xem." Hòa thượng nói với vẻ mặt đưa đám, không thể không cúi đầu.
"Tốt lắm, trẻ con dễ dạy, ta cực kỳ thưởng thức ngươi!" Ngụy Vũ lập tức giơ ngón tay cái với hắn ta, nụ cười trên mặt sắp ngoác đến tận mang tai.
Muốn, chính là cái hiệu quả này.
Cảm giác có thực lực, chính là sảng khoái!
"Vậy chúng ta, nặn cái gì?"
Đạo sĩ cũng chịu thua, nếu đã chạy không khỏi, vậy thì giữ được núi còn xanh, đại trượng phu báo thù, mười năm không muộn, nhân tiện âm thầm thăm hỏi tổ tông mười tám đời Ngụy Vũ qua một lần.
"Nặn cái gì?" Ngụy Vũ suy tư, tiếp đó ánh mắt nhanh chóng xoay tròn một vòng, nhếch miệng cười nói: "Các ngươi nặn Thanh Ngưu Đại Tiên đi, cần phải nặn đến sống động đấy."
"Thanh Ngưu Đại Tiên?" Hòa thượng cùng đạo sĩ kinh hô thành tiếng.
Kết quả là, chưa tới nửa giờ sau, dưới sự bới móc bắt bẻ, quơ tay múa chân chỉ huy của Ngụy Vũ.
Một bức tượng phân bò Thanh Ngưu Đại Tiên đã run run rẩy rẩy được lập ra.
Ôi!
Lỗ mũi là lỗ mũi, con mắt là con mắt, mặt nạ che mặt, dưới thân là thanh ngưu, phải nói là cực kỳ giống.
Phải nói là trông rất sống động.
Phải nói là một mũi tên bắn hạ hai con chim.
Ngụy Vũ thấy vậy, lúc này mới tan hết thù hận, ngửa mặt lên trời cười to rồi dắt trâu, hài lòng rời đi.
Để lại hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Hòa thượng, tên khốn kiếp này đột nhiên tăng mạnh thực lực, khẳng định là nhờ bái Thanh Ngưu Đại Tiên được truyền pháp!" Đạo sĩ nói một cách chắc chắn.
Khi còn ở đất Lỗ, Thanh Ngưu Đại Tiên trắng trợn truyền pháp, đây căn bản không phải là bí mật gì.
"Vậy chúng ta..."
Hòa thượng ý động, theo bản năng nhìn về phía bức tượng phân bò Thanh Ngưu Đại Tiên mới vừa thành hình.
Có sẵn a ~