"Rầm!"
Phòng thiêu thi, khi đầu một cái đầu cá ngát lớn đập lên tấm thớt, miệng Vương Thiết Trụ trực tiếp biến thành hình chữ "O".
Đầu cá còn lớn hơn cả nồi, miệng rộng, tám sợi râu.
Khá lắm, nấu đầu cá phải dùng đến hai cái nồi lớn.
Vương Thiết Trụ cẩn thận quan sát, giật mình kinh hãi nói: "Gia, con cá ngát tinh này sẽ không phải là cái con ở hồ Động Đình kia chứ?"
"Như vậy mà ngươi cũng nhận ra được à?" Tần Hà hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
"Gia, Thủy tộc tuy lớn, nhưng số lượng cá ngát thật sự lợi hại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, khí tức này nói ít cũng là đại yêu ngàn năm, ngoại trừ nó không còn ai." Vương Thiết Trụ nói.
"Ừ... "
Tần Hà đáp một tiếng, nằm xuống trên đệm chăn, vắt chân nằm, không lên tiếng.
Đánh đánh giết giết nửa buổi tối, thu hoạch không ít thi thể, coi như là việc vui lớn.
Nhưng mà tâm trạng của Tần Hà, lại không thấy vui vẻ bao nhiêu.
Bởi vì bị người mưu hại.
Cái tên khốn kiếp A Kỳ Na kia, là một nhân tài, nhẹ nhàng như mèo liên hệ với cổ ma bên trong thiên lao.
Điểm này, e là ngay cả Thẩm Luyện cũng không ngờ tới.
Như vậy có thể thấy được, lực lượng ẩn núp của A Kỳ Na ở Kinh thành khẳng định là không chỉ có mấy người trên mặt nổi kia.
Mấu chốt nhất là, hắn ta còn biết lợi dụng Ngụy Vũ là có thể dẫn mình vào hũ.
Cái gì gọi là chuyên nghiệp?
Cái này liền gọi là chuyên nghiệp.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền tính toán cục diện chặt chẽ.
Hơn nữa còn có thể điều động nhiều yêu ma quỷ quái như vậy.
Nói không chút khách khí là, hắn ta thổi lên kèn lệnh "đồ long".
Lại nói về thiên lao kia.
Không hổ là vật cổ Thiên đình để lại.
May mà Tần Hà trước thời hạn thăng cấp cái xẻng đen thành xẻng hỗn độn, bằng không nói ít cũng phải vây khốn ở bên trong ba, năm năm.
Đến lúc đó mới đi ra, món ăn cũng đã nguội.
Xem như có xẻng hỗn độn trong tay, Tần Hà cũng phải đập mạnh gần nửa canh giờ mới đánh vỡ được một góc khốn trận thiên lao, thoát khỏi giam cầm mà ra.
Tay đều phải ê mỏi.
Một cái xẻng tính là tám mươi mà nói, cmn cũng có thể mua lại Di hồng viện.
(Xẻng đập phát ra tiếng bang bang, gần giống: tám mươi (Ba shi). Nghĩa lóng còn có nghĩa là giá cả.)
Đây chính là lý do Tần Hà buồn bực.
Quả thực đã thắng.
Thắng nhờ thực lực.
Nhưng cũng đã thua.
Thua tại tính toán.
Việc này giống như là ngươi ra cửa biết có người sẽ mưu tính ngươi, nhưng ngươi tràn đầy tự tin không thèm để ý chút nào, kết quả đến nơi, đạp hụt một cước mới phát hiện.
Khá lắm, cái hố kia đào sâu có thể nối thẳng đến Địa phủ.
Ngươi tốn mất bao nhiêu công sức mới bò ra ngoài, suýt chút nữa đã chịu thua thiệt lớn.
Mặc dù cuối cùng hoàn thành phản sát, thế nhưng cái cảm giác khó chịu kia vẫn không thể tiêu tan.
A Kỳ Na không hổ là đệ nhất cao thủ Địch quốc, bất kể là thực lực hay là mưu kế, có thể nói là thiên hạ vô song.
Điều hắn ta tính sót duy nhất, hoặc là hắn ta xem như biết được cũng không thể làm gì, chính là thực lực của mình.
Cho nên khi A Kỳ Na đồng ý tự nằm lên lò đốt xác, Tần Hà không chút do dự đồng ý cho hắn ta thêm một giờ.
Người có thể khiến Tần Hà buồn bực, cách thức cùng lễ ngộ, tự nhiên cũng phải hơn người một bậc.
Chính là đáng thương đám yêu ma kia, hào hứng chạy tới chuẩn bị ăn bữa tiệc lớn, kết quả đụng phải Tần Hà đang đầy bụng tức giận.
Một xẻng đập chết một mảng lớn, những tên còn sống thì sợ bể mật, trong thời gian ngắn có thể sẽ e sợ không dám dòm ngó Kinh thành.
"Gia, đầu cá kho hay là hấp?" Lúc này, Vương Thiết Trụ cắt đứt dòng suy nghĩ của Tần Hà, nó nhìn cái đầu cá ngát to bự mà chảy nước miếng.
Cá ngát yêu, phò mã của Long vương Động Đình, uy chấn thế giới Thủy tộc không ai bì nổi, trước đây Vương Thiết Trụ từng được cha nuôi dẫn đi thủy vực Động Đình một lần.
Nghi thức lập phò mã của cá ngát yêu, phải nói là hoành tráng, uy vũ bất phàm.
Lại chẳng thể ngờ rằng.
Vòng phong thủy xoay chuyển, đường đường cá ngát phò mã, lại trở thành nguyên liệu nấu ăn trên thớt của mình.
Cái gì gọi là mệnh?
Cái gì gọi là vận?
Cái này liền là mệnh, cái này liền là vận.
Thời cơ đến thiên địa đều đồng lực, vận khứ anh hùng cũng khó tự do.
Đụng phải gia, một tên biến thái siêu cấp sâu không lường được, đáng đời ngươi xui xẻo.
Kinh thành đại chiến, Vương Thiết Trụ xem toàn bộ hành trình, phải nói là gia thần vũ vô địch, cái xẻng đập liên tục, đập xong trực tiếp phóng hỏa đốt thi.
Bây giờ ở Kinh thành, Nam Minh Ly Hỏa xông thẳng lên trời, vẫn đang cháy bừng bừng.
Kỳ quan cổ kim, sợ rằng có thể so với đại chiến chinh phạt thời đại thần thoại.
"Một nửa nấu canh, một nửa hấp ớt bằm." Tần Hà trực tiếp phân phó, nói xong thì cởi xuống túi vải vàng bên hông ném xuống đất một cái, nói: "Điêu khắc một cái đầu cá ghép lên đi."
Vương Thiết Trụ đổ ra xem xét, khá lắm, đây là không đầu thi của cá ngát yêu.
Tên gia hỏa này tu thành thân người đầu cá, ăn một khúc còn có thể đốt một khúc.
"Vâng, gia."
Vương Thiết Trụ vội vàng đồng ý, sau đó chỉ huy Hôi Mễ Khâu phân công làm việc, một xử lý đầu cá chuẩn bị nấu nướng, một chuẩn bị nổi lò.
Ngay vào lúc Vương Thiết Trụ chuẩn bị đem không đầu thi cá ngát mang lên lò đốt xác, Tần Hà nói: "Thi thể này đốt ở cái lò bên cạnh kia đi."
"Gia, dùng lò chính đốt không mau hơn sao?" Vương Thiết Trụ thắc mắc.
Phòng thiêu thi hiện tại bày ba đài lò đốt xác, ở giữa là lò đốt xác vốn có ở nơi này, hai đài còn lại đều là lò đốt xác bản đơn giản hóa.
Cá ngát yêu thân là đại yêu ngàn năm, nhất định sẽ khó đốt, hơn nữa trên thực tế Nam Minh Ly Hỏa thích hợp đốt đốt các loại như linh, ma, thi thể đã lâu hơn, đốt thi thể mới thì hiệu quả sẽ kém hơn không ít.
Thế là, thường ngày đều là dùng lò chính đốt, không dùng lò đốt xác bản đơn giản hóa.
"Lò chính giữ lại, lát nữa sẽ có người tới." Tần Hà trả lời.
"Ai vậy?" Vương Thiết Trụ đầy mặt tò mò.
Tần Hà khẽ mỉm cười: "A Kỳ Na."
Vương Thiết Trụ lập tức trợn tròn mắt.