Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 503 - Chương 503 - Vui Cười Giận Mắng

Chương 503 - Vui cười giận mắng Chương 503 - Vui cười giận mắngChương 503 - Vui cười giận mắng

Thời tiết sắp sang thu, đêm nồng hơi lạnh.

Các chữ thiên, Yên Chi Đường.

Trong gian các lớn như vậy lại chỉ xếp đặt một bàn tiệc, không có đàn sáo vui tai, không có giai nhân hầu bên cạnh, cửa lớn đóng chặt.

Nhưng mà trên bàn tiệc là vui cười giận mắng, cụng ly đổi chén, hết sức náo nhiệt.

Bốn người Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú, Cung Thiên Hành, A Kỳ Na ngồi quanh bàn.

"Lão Thẩm, không phải ta nói ngươi chứ, trình độ tranh đấu này của ngươi cũng quá kém đi, một Ngụy Trung Lương là đã có thể dồn ngươi lưu đày cửu biên, tự ngươi nói xem một chút, có mất mặt hay không?" A Kỳ Na nâng ly rượu chỉ hướng Thẩm Luyện, mặt đầy vẻ khinh thường, lắc đầu liên tục.

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta."

Thẩm Luyện vỗ bàn một cái, chỉ A Kỳ Na nói: "Nếu không phải là do ngươi gây chuyện, ta có thể bị Ngụy Trung Lương tóm bím tóc à?"

"Gây chuyện sao?" Sắc mặt A Kỳ Na càng khinh thường, nói: "Đó là năng lực ngươi không đủ, nếu không phải nhờ thủ hạ của ta gây rối một trận ở Kinh thành ngươi, Ngụy Trung Lương không chống đỡ được, có thể mời ngươi lần nữa rời núi à?"

"Ngươi mơ mộng xuân thu đi, ngươi hẳn phải là cảm ơn ta, là A Kỳ Na ta giúp ngươi ngươi mới có thể trở về làm Chỉ huy sứ lần nữa." Nói đến cuối câu, A Kỳ Na vỗ ngực hai cái, trên mặt biểu hiện ra vẻ: ngươi là đồ ngu ngốc.

"Xem ngươi có năng lực chưa kìa, mấy tên mật thám phế vật kia của ngươi, là ta lười động đến bọn họ thôi."

Thẩm Luyện xem thường uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, tiếp đó chìa năm ngón tay ra bắt đầu chỉ đích danh: "Liễu Trường An, Hoàng Kiến, Hoàng Vũ Lăng, Kim Tam Hà, Hoàng Hữu Thư, Bàng Cao Phi, Cam Đồ Cát... Đều rõ ràng giống như con chấy trên đầu hòa thượng, chờ đấy, chốc nữa ta sẽ xào một mẻ bọn họ, để cho ngươi đắc ý."

"Ây, hóa ra ngươi cũng biết à?" Ánh mắt A Kỳ Na hơi hơi mở to, đặt ly rượu xuống, nghi ngờ nhìn vê phía Cung Thiên Hành, nói: "Lão tứ ngươi mật báo à?"

Cung Thiên Hành ợ hơi rượu, lập tức chỉ lên trời thề: "Trời đất chứng giám, ta chưa từng nói gì.

"Khoan đã, vậy mà các ngươi lại âm thâm có một chân?”

Đồ Bách Thú mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Cung Thiên Hành cùng A Kỳ Na, tiếp đó chỉ vào A Kỳ Na rồi nói với Cung Thiên Hành: "Lão tứ, hắn là người xấu đấy!"

"Cái gì gọi là người xấu?" A Kỳ Na gạt ngón tay của Đồ Bách Thú ra, đưa tay khoác vai Cung Thiên Hành, phản bác: "Cái này chúng ta gọi là tình nghĩa an đạt, nhìn dáng vẻ này của hai ngươi, xem như các ngươi không tin lập trường an đạt ta, cũng phải tin tưởng nhân phẩm của ta chứ?"

"Nhân phẩm của ngươi?!" Thẩm Luyện cùng Đồ Bách Thú đồng thời mở to mắt với vẻ không thể tưởng tượng nổi, hai người đồng thanh: "A phil!"

"Ngươi cũng xứng nói ra hai chữ nhân phẩm?"

"Lúc đó khi hộ tống Cao Ly phi cống thân hồi triều, kẻ nửa đường rình coi vị kia tắm có phải ngươi hay không?”

"Vò rượu ngon ba trăm năm kia của ta biến thành nước cũng là do ngươi làm, ngươi nói ngươi uống thì uống, uống xong ngươi tốt xấu cũng rót lại cho ta chút rượu bình thường cũng được, ngươi con mẹ nó rót nước?!"

"Đúng vậy, lúc giết bạch mao ngươi vì cướp công, cố ý không cho ngựa chúng ta ăn thức ăn tốt, ta đã trông thấy!"

"Còn nữa, ngươi con mẹ nó luôn cướp quần chúng ta đi mặc, một sợi lông cũng không muốn nhổ."

"Không sai, nói mời chúng ta uống rượu cả mấy thập niên, tới tận hôm nay cũng chưa thấy ngươi mời, đều là chúng ta bỏ bạc ra mời ngươi, ngươi cái tên vắt cổ chày ra nước!"

Hai người giống như thuộc làu làu liệt kê ra một loạt, xem như lột cả quần lót A Kỳ Na ra.

A Kỳ Na không chống đỡ được, vội vàng nói sang chuyện khác: "Ta đây gọi là đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, dáng vẻ này của các ngươi, chính là ghi nhớ chuyện chút chuyện cỏn con thóc mục vừng thối, không phải ta xem thường các ngươi, nhưng nếu không phải có Thanh Ngưu Đại Tiên che chở các ngươi, lúc này bảng hiệu của Phi Ngư Vệ ngươi đã phải đổi thành Ám ảnh Bát bộ của ta rồi."

"Không phải là ngươi cũng dựa vào tứ đại tiên gia cùng Hồ tộc mới đi ngang được à, ngươi đắc ý cái rắm."

"Nói hươu nói vượn, ta chưa từng cầu tứ đại tiên gia cùng Hồ tộc, là bọn họ tự đặt cuộc."

"Nói giống như là chúng ta đã từng cầu Thanh Ngưu Đại Tiên vậy, chuyện này nếu bàn kỹ ra, Thanh Ngưu Đại Tiên còn là quan thiêu thi của Phi Ngư Vệ ta đấy, thuộc về ta quản." Đồ Bách Thú mặt đầy vẻ kiêu ngạo, vỗ ngực.

"Uống rượu của ngươi đi, Thanh Ngưu Đại Tiên đã có thực lực lục địa thần tiên, vẫn còn tham luyến hồng trần không chịu đứng ngoài, cái này gọi là không giảng võ đức ~"

Bốn người thi nhau phun nước miếng, đập bàn giẫm lên ghế.

Nếu biết, đây là người đứng đầu hai cái Xưởng vệ lớn nhất Đông thổ đang tụ họp.

Không biết, còn tưởng rằng đây là bợm nhậu trên đường phố đang khoác lác.

Quãng thời gian vui vẻ náo nhiệt luôn trôi qua rất nhanh, thấm thoắt, phu canh thành gõ lên đồng la, một canh giờ đã trôi qua.

Cảnh tượng náo nhiệt dần dần lắng xuống, A Kỳ Na bưng ly rượu lên, mỉm cười nói: "Trước khi đi còn có thể gặp mặt lại vị an đạt một lần, A Kỳ Na đời này không còn nuối tiếc, ân oán đã qua, đều ở trong ly."

Nói xong, A Kỳ Na uống một hơi cạn sạch. Ba người Thẩm Luyện liếc nhìn nhau một cái, cũng nâng lên ly rượu uống cạn một hơi.

A Kỳ Na thấy vậy, cười to đứng dậy: "Rượu này uống thật sảng khoái, các ngươi từ từ uống, ta đi trước một bước.

Nói xong, hắn ta dứt khoát quay người rời đi, không có bất cứ lời dặn dò gì.

Thẩm Luyện chậm rãi đặt ly rượu xuống, chợt nhớ tới cái gì, hướng vê phía bóng lưng A Kỳ Na sắp ẩn vào trong đêm tối nói to: "Tốt xấu ngươi cũng nên thanh toán tiền rượu một lần đi chứ."

"Ra cửa quên mang bạc, kiếp sau có cơ hội nhất định sẽ bù lại, ha ha ha ha ha ~" Từ chỗ sâu trong đêm tối truyên tới tiếng cười vang của A Kỳ Na.

Thẩm Luyện và Đồ Bách Thú liếc nhìn nhau một cái, đồng thời tức giận ném cái ly ra ngoài.

"Đồ vắt cổ chày ra nước!"

"Hắt xì ~"

Phòng thiêu thi, thịt cá lên bàn, Tân Hà đang ăn ngấu nghiến đột nhiên hắt hơi một cái.

"Gia, ngươi sao vậy?" Vương Thiết Trụ kỳ quái hỏi, thân thể của gia, hoàn toàn không có khả năng bị cảm lạnh, cái hắt hơi này tới một cách vô duyên vô cớ.

"Hình như là có người đang nói xấu sau lưng ta." Tần Hà hít mũi một cái, nghi ngờ trả lời.

Nói xong hắn dường như nhớ tới cái gì đó, vội vàng cầm lấy cuốn sổ nhỏ thân kỳ, nghĩ thâm xem phải chăng là do có người nào đó nhắc tới mình ở trước mặt tượng thần của mình?

Trước kia từng có chuyện như vậy, không có biện pháp, trước mặt thần linh chúng sinh đều bình đẳng, có vài người cầu nguyện cầu nguyện, không cẩn thận liền nói ra lời trong lòng. Bưng lên chén ăn cơm, đặt đũa xuống chửi mẹ, chẳng phải thứ tốt lành gì.

Nhưng mà lần này vừa lật giở ra, ánh mắt Tần Hà lập tức sáng lên.

Hắn lại nhìn thấy đạo sĩ cùng hòa thượng.

Ôi!

Mị lực đáng chết đến không còn chỗ xếp đặt của mình, ngay cả Cự tử Đạo môn cùng Phật môn cũng đều bị khuất phục.

Cái này rau má.... Nhất định phải cho phần thưởng al
Bình Luận (0)
Comment