Chương 505 - Miệng nói tiếng người
Chương 505 - Miệng nói tiếng ngườiChương 505 - Miệng nói tiếng người
Cùng lúc đó, nha thự Phi Ngư Vệ, Tinh lâu.
Từ trên Tinh lâu nhìn xuống, ngọn lửa màu xanh lam cháy rừng rực trong thành đã dần dần lụi tắt, chỉ còn lại những tia lửa nhỏ lấp lòe lúc sáng lúc tối trong gió đêm.
Trăng tròn đã vượt qua lưng trời, vẩy ánh sáng màu bạc khắp nơi, ánh sáng chiếu ra Đại Vận Hà với những sóng nước lấp lánh.
Bên bờ nước, luồng khói xanh từ lò hỏa táng thành đông lượn lờ bay lên, theo gió phiêu tán.
Thẩm Luyện mặc một bộ trường bào màu trắng thuần, nhìn về phía nước sông xa xa, chậm rãi nói: 'Hắn đã được giải thoát."
Đồ Bách Thú thở dài, nói: "Khi lòng trung thành của hắn bị nghi ngờ, hắn đã chết rồi, chỉ là bây giờ mới thiêu đốt mà thôi."
Sau đó, là sự trâm mặc rất lâu.
Cho đến khi Quý Thành Lương sải bước lên lâu, ôm quyên nói: "Chỉ huy sứ đại nhân, thủ tịch đại nhân, các huynh đệ đều đã chuẩn bị xong, lúc nào động thủ?”
Đồ Bách Thú nhìn Thẩm Luyện một cái, trực tiếp nói: "Hiện tại liền động thủ, ngoại trừ một vòng người Liễu Trường An kia, tất cả những kẻ còn lại đều xử quyết tại chỗ, để bọn họ cùng bồi bạn A Kỳ Na lên đường."
"Vâng."
Quý Thành Lương lĩnh mệnh rời đi.
Chẳng bao lâu sau, phần lớn Phi Ngư Vệ xuất động, đằng đằng sát khí bắt đầu bắt người khắp nơi.
Chỉ cần nghiệm chứng đúng thân phận, bất kể có phản kháng hay không thì quay đầu đều là một đao, cả tòa Kinh thành lớn như vậy nhất thời đầu người lăn lông lốc.
"Ngụy Vũ đi đâu rồi, đến giờ vẫn chưa xuất hiện?"
Nhìn xuống ánh đuốc chập chờn giống như những ngôi sao lấp lóe bên dưới, Cung Thiên Hành tò mò hỏi.
Thẩm Luyện hơi mỉm cười, nói: "Không cần lo lắng cho hắn, sáng sớm ngày mai nhất định sẽ thấy người."
"Hươu nai đi đến đâu thành đường đến đó, hươu nai tha linh chi ngậm trong miệng, đi qua núi cao đi dưới rừng tùng, sáu nước phong thần làm cao quan..." Giờ khắc này, ở một nơi nào đó phía bắc Kinh thành, Ngụy Vũ đang vui vẻ đắc chí ngâm nga tiểu khúc, dắt con bê đi trên đường lớn.
Đối với hắn mà nói, một đêm này vừa nguy hiểm lại vừa rất kích thích, lại còn rất hả giận.
Cơn bực tức trong lòng đã tan hết, suy nghĩ thông suốt, Ngụy Vũ cảm giác, không bao lâu nữa mình sẽ có thể đột phá đến nhị phẩm.
Tức thì, hắn cảm thấy tâm trạng mình càng tốt hơn. Theo đó, hắn nhìn con bê cũng thấy thuận mắt hơn.
Trước kia con bò này từng hất móng với mình, nhưng không sao, xem ở việc hôm nay nó thượng đạo như vậy, còn xả phân đúng lúc như vậy, tha thứ cho nó.
Suy cho cùng nó cũng chỉ là một con bò mà thôi, thân là đại quan nhân Phi Ngư Vệ, thực sự không cần phải chấp nhặt với một con súc vật.
Như vậy rất tổn hại phong độ.
"Vèo vèo ~ "
Ngay vào lúc này, đột nhiên có tiếng xé gió lao tới.
Ngụy Vũ tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy phía cuối đường, bụi mù cuồn cuộn, yêu khí ngất trời.
Hắn giật nảy mình, vội vàng rời đi đường chính, chui vào trong rừng cây bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, bụi mù cuồn cuộn đã tới.
Cẩn thận nhìn kỹ, lại mấy con hồ ly dẫn đầu, đằng sau là đội ngũ yêu tộc chồn vàng, chó sói, rắn, nhín, chuột xen lẫn, con nào cũng chạy thục mạng, giống như là có thứ cực kỳ kinh khủng đang đuổi giết phía sau bọn chúng.
Đội ngũ từ đường lớn chạy lướt qua, cuốn lên bụi đất tung bay.
Mấy con hồ ly dẫn đầu rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Ngụy Vũ, nhưng chúng nó không rảnh bận tâm, chúng cũng không có ý định dừng lại hoặc là dò xét, nhanh chóng liếc qua một cái rồi cấp tốc đi xa.
Thực ra.... Bọn chúng chính là tay sai đi theo sau Hồ yêu.
Yêu ma đồ long thất bại, Tần Hà đại sát tứ phương, giá liên yêu hồ thực lực cường hãn chạy như bay thoát thân, để lại những tay sai có thực lực kém xa bọn chúng, đám tay sai này cũng chỉ có thể dựa vào chân chạy mệt nhọc bôn ba trở về Bắc Nguyên.
Lúc tới nhanh như điện chớp, lúc về chạy gãy chân, bi thảm.
"Nhiều tộc đến từ Bắc Nguyên như vậy, tình huống gì đây?" Ngụy Vũ trợn to hai mắt.
Hắn biết Kinh thành xảy ra chuyện, bởi vì vừa rồi đại hòa thượng cùng đạo sĩ đã nói yêu ma tê tụ, nhưng cụ thể là có chuyện gì xảy ra, hắn không rõ ràng.
"Khẳng định là đồ long thất bại, bọn chúng đang chạy trốn." Lúc này, con bê mở miệng trả lời một câu.
"Là vậy à." Ngụy Vũ gật đầu.
Nhưng mà ngay sau đó, một người một bò đồng thời cứng đờ, chậm rãi nghiêng đầu qua, ba mắt nhìn nhau, tiếp đó “A', "Di" hai tiếng đồng thời phát ra.
Ngụy Vũ chỉ vào con bê, kinh hoàng đến mức cả bàn tay đều run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi vậy mà lại miệng nói tiếng người?!"
Con bê trợn to mắt bò, dáng vẻ ảo não nói: "Ai nha, không chú ý đã bại lộ rồi."
Theo thực lực của con bê tăng trưởng lên, ngoại trừ việc chưa thể hóa hình, nó đã không khác gì với Vương Thiết Trụ, tiếng người, cũng không phải là thứ khó học gì.
Ở trong phòng thiêu thi, nó đã có thể mở miệng đối thoại với Tần Hà từ lâu. Nhưng Tần Hà vẫn luôn dặn dò nó không nên lộ ra trước mặt người ngoài, rất dễ gây ra phiền phức.
Con bê vẫn luôn thi hành rất tốt, biết, nó là ngưu yêu hai trăm năm, không biết, nó chính là một con bê bình thường.
Chẳng thể ngờ rằng, một câu thuận miệng trả lời lại khiến nó bại lộ.
Ngụy Vũ thấy vậy, trong lòng lập tức có một vạn con bê quắt đang chạy như điên.
Tính sail
Thanh Ngưu Đại Tiên, pháp lực vô biên.
Hắn ta không phải kẻ tâm thường, thú cưỡi của hắn ta sao có thể tâm thường được chứ?
Càng mấu chốt là, con bò này biết nói chuyện, điều này cũng thể hiện thực lực nó tất nhiên cũng sẽ không kém.
Không ổn, cực kỳ không ổn.
Nhìn con bê, Ngụy Vũ nuốt nước miếng một cái, chột dạ nói: "Cái kia... Ngươi sẽ không đem chuyện hòa thượng cùng đạo sĩ nặn tượng phân bò nói cho chủ nhân ngươi chứ?"
Mắt bò của con bê xoay chuyển một vòng, nhếch miệng cười nói: "Ngươi đoán xem."
Ngụy Vũ nghe vậy, sắc mặt lập tức giống như là mở phường nhuộm, lúc xanh, lúc trắng, lúc đỏ.
Trong lòng trực tiếp mắng chửi
Bò như chủ, bò, không phải bò tốt.
"Ngươi ngươi.... Ngươi muốn thế nào?" Ngụy Vũ luống cuống.
Ép đạo sĩ cùng hòa thượng dùng phân bò nặn tượng thần Thanh Ngưu Đại Tiên, vốn là hắn nổi hứng nhất thời, căn bản là không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn hả giận một trận.
Vốn tưởng rằng người không biết quỷ không hay, kết quả bỏ lọt con bò này.
Xong con bêt
Nếu như Thanh Ngưu Đại Tiên truy cứu tới, có thể sẽ rất khủng khiếp.
Giờ khắc này Ngụy Vũ thậm chí còn có suy nghĩ muốn chết.
Sự chột dạ của Ngụy Vũ hoàn toàn bại lộ trong mắt con bê, miệng bò của nó càng toét ra, nói: "Nếu như ngươi có thể làm cho ngưu gia ta hài lòng một việc, ta sẽ đảm bảo chuyện này hôm nay nát rữa trong bụng.'
"Chuyện gì?" Ngụy Vũ mặt đầy phòng bị.
Con bê chớp chớp mắt, nói: "Ta muốn cưỡi ngươi."