Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 506 - Chương 506 - Trung Thành

Chương 506 - Trung thành Chương 506 - Trung thànhChương 506 - Trung thành

Sao di chuyển rất nhanh, trời tờ mờ sáng.

Dưới những tia nắng ban mai buổi sớm, vương triều Đại Lê nghênh đón bình minh đầu tiên sau tai kiếp.

Mặc dù kim long khí vận vấn rất suy yếu, nhưng so với việc sắp sửa tan vỡ như lúc trước, đã là khá hơn không ít.

Bến Tùng Lâm, nơi vắng vẻ nhất trên bến tàu, Vương thần toán mở cửa ra, bó lại ống tay áo, sau đó từ từ tháo miếng vải đen che mắt xuống, lộ ra một đôi mắt có nhiều tròng trắng, ít tròng đen, đón lấy tia nắng ban mai buổi sớm, nhìn xung quanh.

Gần một năm qua đối với Vương thần toán mà nói, có thể tính là gặp xui xẻo lớn.

Trước kia tính thiên tính địa, không chỗ nào không tính, ngay cả khí vận vương triều cũng dám tính toán, hiện tại lại phải rửa tay gác kiếm, phong quẻ cầu bình an.

Nguyên nhân không gì khác, chính là vì nhiều lần bị sét đánh.

Trước trước sau sau, tổng cộng Vương thần toán đã bị sét đánh bốn lần.

Ông ta vốn có đôi mắt không được tốt đã thật sự biến thành người mù, nửa năm qua ông ta tìm kiếm danh y khắp nơi, hao tốn rất nhiều công sức, cuối cùng cũng có một chút hiệu quả.

Ngoại trừ uống thuốc và kim châm cứu, mỗi ngày vào lúc tia nắng ban mai vừa hé, ông ta sẽ cởi xuống vải che mắt, để cho đôi mắt tổn thương tắm sương sớm đất trời, chữa thương khỏi tật.

Đến khi sắc trời sáng rõ, nhất định phải mang lên vải che mắt để tránh cho đôi mắt bị ánh sáng mạnh làm tổn thương.

Trải qua hai tháng, hiệu quả thấy rõ.

Sương sớm cuối hè đầu thu là êm dịu nhất, thích hợp để ôn dưỡng nhất.

"Lạch bạch lạch bạch ~ ~"

Lúc này, Vương thần toán chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cách đó không xa.

Từng bước từng bước, từ xa đến gần.

Vương thần toán thấy hơi hiếu kỳ, đảo mắt nhìn sang.

Dù sao, nhìn gì cũng là nhìn.

Ông ta nhìn thấy trên con đường lát đá trên bến tàu phía xa có một người thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục của Phi Ngư Vệ, nhưng có một điều quái lạ là, trên vai người trẻ tuổi lại có một con bò đang ngôi.

Không sai, chính là một con bò, một con bê to khỏe.

Hai vó chống lên trên vai, chính là đang ngồi trên vai người nọ.

Con bò cao hơn người, ngẩng cao đầu, vô cùng đắc ý.

Vương thần toán thấy vậy, dụi dụi mắt, lại xác nhận lại một lần nữa, sau đó lắc đầu thở dài, lại đeo miếng vải đen lên. Đêm qua hơi đậm khí lạnh, xem ra không thích hợp để luyện mắt.

Thậm chí đã nhìn ra ảo giác luôn rồi.

"Ò ó là ~"

Tiếng gà gáy vang xuyên qua tia nắng sớm, tuyên cáo một ngày mới đã tới.

Lò hỏa táng thành đông, trong đầu Tần Hà chiếu ra màn biểu diễn rối bóng cuối cùng của tối hôm nay, như ảo như thật, đó là cuộc đời của A Kỳ Na.

"A Kỳ Na' trong tiếng Địch có nghĩa là "chó".

Địch tộc ra đời và phát triển trong vùng núi sông hẹp dài, phía bắc tới sông Tunguska, phía nam tới vùng Đóa Nhan Tam vệ, là một dân tộc săn bắt và đánh cá.

Đã là thợ săn, tất nhiên sẽ cực kỳ coi trọng chó.

Cho nên ba chữ "A Kỳ Na" không hề mang nghĩa xấu, ngược lại, đây là một cái tên mang sự tán thành cùng kỳ vọng cực cao của quý tộc trong bộ lạc dành cho nô lệ.

A Kỳ Na xuất thân nô lệ, cũng như vậy, người mang danh nô lệ này không mang khái niệm giống như một nô lệ bình thường không có thân tự do.

Nô lệ không phải là thân phận, mà là một loại quan hệ thuận theo, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục cùng chủ nhân.

Trong nội bộ Địch tộc, chỉ có đứa trẻ từ nhỏ lớn lên cùng với chủ nhân, mới có tư cách làm nô lệ.

Cho nên ở Địch quốc, hai chữ "nô tài" không chỉ không bị người ta ghét bỏ, mà còn thi nhau theo đuổi.

Thay bằng một từ khác có thể sẽ dễ hiểu hơn - tâm phúc.

Có thể ở tự xưng một tiếng nô tài trước mặt chủ nhân, chính là vinh dự cực cao, người bình thường hoàn toàn không có tư cách này.

A Kỳ Na, là nô lệ của Địch Vương.

Thời điểm Địch tộc phụ thuộc vào Đại Lê, A Kỳ Na tuân theo sự sắp xếp của Địch Vương, gia nhập Phi Ngư Vệ.

Lịch luyện mười năm ở Phi Ngư Vệ, hắn ta từ một thiếu niên với khí khái hào hùng, từng bước trở thành tinh nhuệ có thể một mình đảm đương một phía, thực lực cũng là lớn mạnh vượt bậc.

Mười năm, hắn ta đi khắp núi sông trên Đông thổ, gặp được vô số người, còn cùng ba người nổi bật của Phi Ngư Vệ là Thẩm Luyện, Đồ Bách Thú, Cung Thiên Hành kết thành một khối, kết nghĩa thành huynh đệ, kề vai chiến đấu, lập được vô số chiến công, thậm chí còn có một lần được Hoàng đế Đại Lê khen thưởng, có thể nói là tiên đồ vô lượng.

Nhưng vào lúc này, Địch Vương theo cha khởi binh.

Chuyện khiến người ta cảm thán đã xảy ra.

Địch Vương mười năm không hề gặp mặt lại một lân, thậm chí còn cắt đứt thư từ qua lại, chỉ dựa vào một phong thư mỏng manh, đã triệu hồi A Kỳ Na từ Phi Ngư Vệ về phương bắc.

A Kỳ Na cũng không có một chút do dự nào, lập tức buông bỏ địa vị, tiền đồ cùng với tình nghĩa với ba vị huynh đệ ở Phi Ngư Vệ, trở thành phản đồ, phản tặc nhất định phải giết của Phi Ngư Vệ.

Phải biết, khi Địch Vương theo cha khởi binh, thế đơn lực bạc, tộc nhân chỉ có hơn ngàn, mà binh mã của Đại Lê ở Liêu Đông có chừng hơn mười vạn, hơn nữa còn mang uy thế đại thắng giặc 0a.

Có thể nói là binh hùng tướng mạnh, tướng tài tụ tập.

Cục diện như vậy, đâu chỉ là cửu tử nhất sinh, hoàn toàn có thể nói là lấy trứng chọi đá, được ăn cả ngã về không.

Nhưng A Kỳ Na vẫn tuân theo lời gọi của chủ nhân, thay đổi lập trường.

Đó chính là lòng trung thành, lòng trung thành khắc ở sâu trong xương tủy của hắn ta.

Địch Vương ban cho hắn cái tên "A Kỳ Na", có thể nói là người cũng như tên.
Bình Luận (0)
Comment