Chương 509 - Kim tủy đan
Chương 509 - Kim tủy đanChương 509 - Kim tủy đan
Có điều tức giận thì tức giận, muốn thu thập đám Ngụy Thần kia vẫn phải bàn bạc ra biện pháp trước.
Giống như cốt ma hạ giới lần trước, sau khi thêu xong ba tên cự ma rơi xuống đất cũng không có rối bóng biểu diễn, bị Thiên cơ che phủ chặt chẽ, cho nên Tần Hà vẫn chưa có tin tức gì về vị trí hiện tại của Thiên đình.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn suy đoán.
Cự ma từ trên trời giáng xuống, tựa như vẫn thạch, như vậy cơ bản có thể khẳng định, Thiên đình chính là trôi nổi ở trên trời.
Vị trí cụ thể không rõ, nhưng hẳn là rất cao, hơn nữa tốc độ rất nhanh, nếu không khó mà sinh ra dị tượng thiên thạch từ trên trời bay xuống.
Người ta đồn rằng trời có chín tâng, người phàm chỉ thấy được một tầng mà thôi.
Tần Hà có hai kỹ năng có thể bay vọt lên chín tầng trời.
Một là đằng vân giá vũ, một là Thê Vân Tung.
Nhưng kỹ năng trước thì phải đến chân nguyên cảnh mới có thể tu luyện và thi triển, kỹ năng sau thì không thể nói là nó thổi phồng, mà là câu: có thể vượt qua chín tâng trời, hiển nhiên là phàm thể cảnh thì không đủ.
Kỹ năng này khi Tân Hà đánh chết cốt ma đã từng thử qua.
Thê Vân Tung: Học tập thuật này, nhảy lên một cái, ngài có thể vượt lên chín tầng trời.
Đây cũng là vấn đề của cảnh giới, hơn nữa còn có yêu cầu cao hơn thuật đằng vân giá vũ.
Về phần đột phá cảnh giới, lại bị Thiên đạo áp chế.
Như vậy liên thành một nút thắt.
Cho nên muốn giết tới Thiên đình, căn bản là không có đường.
Nếu không lên nổi, vậy thì khiến bọn họ đi xuống.
Trước đó đánh dấu hơn một trăm nhân đạo yêu tiên bị Ngụy Thần Thiên đình hạ "khí Thần sứ”, hiện tại có thể dùng tới rồi.
Nhất định cho bọn họ một niềm vui bất ngờ thật to.
Nghĩ tới đây, Tân Hà trực tiếp ném hai viên kim tủy đan mới vừa tới tay vào trong miệng.
Không quan tâm đánh nhau với ai, cái thứ thực lực này.
Tất nhiên là càng cao càng tốt.
Kim tủy đan vào miệng, trong nháy mắt đã hóa thành hai luông đan nguyên màu vàng từ cổ họng chui xuống bụng, lại từ trong bụng tản ra, thông qua kinh mạch chảy khắp toàn thân, không giống với tẩy tủy đan tẩy đi dơ bẩn trong thân thể người, kim tủy đan là cường hóa và xây dựng lại.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, tất cả kinh mạch khí huyệt trong cơ thể Tần Hà đều đã bị nhuộm thành màu vàng kim, đôm đốp kêu vang, còn có ánh chớp lấp lóe đang di chuyển không ngừng.
Chúng đang nhanh chóng vỡ vụn rồi xây dựng lại cực nhanh, tiếp đó lại vỡ vụn, lại xây dựng một lân nữa, tuân hoàn qua lại.
Sau mỗi một lần gây dựng lại, kinh mạch và khí huyệt liền sẽ to khỏe vững chắc thêm một phần, kình khí cùng pháp lực chảy bên trong, âm ầm vang dội.
Như khe suối nhỏ biến thành con sông, lại từ con sông trở thành sông lớn.
Thời gian không hết nửa nén nhang, kinh mạch khí huyệt của Tần Hà đã được nới rộng ra gấp mấy lần, kim quang rạng rỡ, cẩn thận xem xét, phía trên còn có minh văn màu vàng có hình dạng như nòng nọc nhỏ lúc ẩn lúc hiện, giống như là đang hô hấp vậy.
Đồng thời, thực lực của Tần Hà cũng nhảy ra một bước dài.
Ngoại kình thập tam phẩm thăng tới thập tứ phẩm.
Pháp lực thập nhị phẩm thăng tới thập tam phẩm.
Mà đây vẫn còn chưa kết thúc.
Kim tủy đan, cho dù đặt ở thời đại thần thoại cũng không phải là đan dược tâm thường.
Hiệu lực cực mạnh.
Ngay vào lúc Tân Hà đang tích cực chuẩn bị.
Đại nội Hoàng cung.
"Liễu Trường An, ngươi thật to gan, lại dám vu cáo hãm hại Ngụy Trung Lương!" Hoàng đế Sùng Chính mới đăng cơ mấy tháng thả tấu chương trong tay xuống, chỉ vào Liễu Trường An đang quỳ rạp trên đất lạnh lùng quát mắng, trên mặt đầy vẻ tức giận.
Không giống với vẻ bể ngoài, thời khắc này hắn ta đang bị nội dung trên tấu chương xung kích đến toàn thân rét lạnh, chỉ cảm thấy Càn thanh cung lớn như vậy lại giống như hầm băng, tay không tự chủ mà hơi hơi phát run.
Hắn ta cầm tấu chương trong tay, nói là tấu chương, không bằng nói là một quyển sách.
Phía trên dày đặc chỉ chít chữ, liệt kê mọi chuyện bất kể lớn nhỏ về những tội nghiệt tày trời của Ngụy Trung Lương thông đồng với Khách Thị Ba Ba làm ra khi hoàng huynh còn tại vị.
Dìm chết hai vị hoàng tử.
Độc chết hai vị công chúa.
Siết chết ba phi tử nghi ngờ có mang.
Thậm chí Khách Thị còn lệnh cho con cháu nhà mình ngày đêm giao cấu cùng cung nữ từng được hoàng huynh sủng hạnh, ý đồ mạo danh thay thế long tự.
Về phần Ngụy Trung Lương làm như thế nào để liên thủ cùng Khách Thị Ba Ba tai họa hậu cung, hãm hại trung lương, giả truyên thánh chỉ thì càng đếm không hết.
Mỗi một vụ, mỗi một việc, có chừng hơn trăm điều, Sùng Chính Hoàng đế đọc mà toát ra hơi lạnh.
Hắn ta vốn cũng đã không thích Ngụy Trung Lương, nguyên nhân rất đơn giản, Ngụy Trung Lương không phải là người của hắn ta, một triêu thiên tử, một triều thần.
Nhưng không thích thì không thích, Ngụy Trung Lương vì Đại Lê xoay sở lương thực và lương bổng, hơn nữa còn lập được nhiều công lao.
Mấu chốt nhất là, Ngụy Trung Lương còn có công tòng long.
Hoàng huynh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, là Ngụy Trung Lương dẫn theo quần thần ủng hộ lên ngôi, bản thân mới leo lên ngôi vị hoàng đế.
Hoàng đế Sùng Chính lại không tìm được lý do chèn ép Ngụy Trung Lương.
Trong các triêu đại, công tòng long đều là công đầu, tùy ý giết công thần tướng hiền là chuyện chỉ có hôn quân mới làm.
Huống chỉ ở trước mặt mình, Ngụy Trung Lương vẫn luôn biểu hiện ra vẻ mặt mũi hiền lành, nịnh hót lấy lòng, cũng thu xếp cung đình ngay ngắn rõ ràng. Chỉ có hoàng tẩu tựa hồ là có đôi câu oán hận ông ta, nhưng lại không nói ra bất cứ điều gì.
Trên tấu chương, từng vụ việc đều có thời gian, nguyên do, địa điểm, tên người, ghi chép vô cùng tường tận như là ghi chép cuộc sống thường ngày của đế vương.
Cho dù trong số này đã có phần lớn bị hủy diệt chứng cớ, nhưng muốn xác minh thật giả một phần trong đó cũng không khó, thậm chí còn không cần phái người đặc biệt đi kiểm chứng, tự Sùng Chính thuận miệng nói xa nói gân mấy câu là đã có thể biết được đại khái.
"Bệ hạ, những điều được viết trên tấu chương nếu có nửa điểm giả tạo, thần nguyện chịu hình phạt ngàn đao róc thịt." Liễu Trường An lớn tiếng nói.
A Kỳ Na đã chất.
Khi xác định sự thật này, Liễu Trường An như gặp phải sét đánh.
A Kỳ Na mạnh đến cỡ nào, ông ta biết, đồ long là chuyện gì xảy ra, ông ta cũng biết.
Đồ long thất bại, A Kỳ Na khẳng định là phải chết, theo đó toàn bộ mạng lưới mật thám của A Kỳ Na bố trí ở Kinh thành cũng bị Thẩm Luyện nhổ sạch tận gốc.
Đồng thời Liễu Trường An cũng biết, chắc chắn mình đã bị bại lộ.
Thế là trời vừa sáng, Liễu Trường An liền lập tức vào cung.
Ông ta chuẩn bị liều chết đánh một trận, cá chết lưới rách.
Vũ khí, chính là chứng cứ phạm tội có liên quan đến Ngụy Trung Lương cùng Khách Thị Ba Ba mà trước khi A Kỳ Na làm đại sự đã để lại cho ông ta.
Ông ta cả đêm không ngủ chỉnh lý chứng cứ phạm tội thành tấu chương, trời vừa sáng thì vội vàng vào cung, không dám trì hoãn dù chỉ một chút.
"Ngươi thực sự nên bị ngàn đao róc thịt!
Sùng Chính căm phẫn đập tấu chương trên tay về phía Liễu Trường An, phẫn nộ nói: "Ngươi thân là ngoại thần, tại sao lại biết được nhiều chuyện bí mật trong cung đình như vậy, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Người đâu, mau bắt loạn thần tặc tử thêu dệt bịa đặt, đại nghịch khi quân này lại cho trẫm, nghiêm hình tra hỏi." "Rõ!"
Rất nhanh, cửa lớn mở ra, mấy tên thân vệ vóc dáng lực lưỡng vọt vào, ghìm Liễu Trường An xuống.
Nhưng mà trên mặt Liễu Trường An cũng không xuất hiện vẻ sợ hãi, ngược lại là mặt đầy trấn định, cất cao giọng nói: "Thánh thượng, Ngụy Trung Lương mặt mũi hiền lành lòng dạ ác độc, an nguy của ngài trong một sớm một chiều, xin ngài mau chóng giết Ngụy Trung Lương, nếu không đến lúc hối hận thì đã muộn!"
"Mang xuống, mang xuống...' Sùng Chính không nhịn được cơn tức giận, phất tay quát to, đợi đến khi Liễu Trường An bị kéo đi xa, mới ngồi về long ỷ.
"Bệ hạ, tấu chương này nên xử trí như thế nào?" Dưới đường, một tên tiểu thái giám hầu quân thoáng nhìn lên nắm bắt dấu vết đánh giá Sùng Chính, rồi nhặt tấu chương dưới đất lên, nhẹ giọng hỏi.
Sùng Chính suy tư trong giây lát, nói: "Truyên ý chỉ của trẫm, Liễu Trường An thân là ngoại thân, nói xằng nói bậy vọng nghị cung đình, ý đồ không rõ, từ Ngụy Trung Lương chỉ định Phi Ngư Vệ khẩn cấp điều tra thân phận của hắn, đồng thời đưa tấu chương tới chỗ Ngụy Trung Lương với tư cách căn cứ tra xét, hạn trong vòng ba ngày phải tra rõ."
"Rõ, bệ hạ."
Tiểu thái giám lĩnh mệnh, nâng tấu chương bước nhanh rời đi.
Nhưng mà tiểu thái giám không biết, ngay vào khoảnh khắc y xoay người, trong mắt Sùng Chính lóe lên một tia sát cơ lạnh như băng.