Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 510 - Chương 510 - Trăng Tròn

Chương 510 - Trăng tròn Chương 510 - Trăng trònChương 510 - Trăng tròn

Sau đêm đồ long, bách tính nhanh chóng từ trong kinh hồn khôi phục lại.

Không quá ba ngày, phố xá đã khôi phục lại sự ồn ào náo động của ngày trước.

Đó chính là Kinh thành.

Bách tính Kinh thành đã từng trải qua rất nhiều chuyện, mấy ngàn năm vương triều hưng suy, chứng kiến nó dựng lên lầu cao, chứng kiến nó đón chào tân khách, chứng kiến nhà lầu đổ sập.

Bất kể là xảy ra chuyện lớn đến cỡ nào, không quá ba ngày tất cả đều sẽ trở thành dĩ vãng, trở thành đề tài nói chuyện trà dư tửu hậu.

Có lẽ nhà lầu đổ sập sẽ đập chết không ít người, nhưng dưới chân Hoàng thành, thứ không thiếu nhất chính là người.

Nơi này tập hợp một đám người sống thoải mái nhất trong thiên hạ, cũng tập hợp một đám người sống đê hèn nhất trong thiên hạ.

Thiên đường, địa ngục, nhân gian, ở nơi này có cả.

Hơn nữa còn thường là chỉ cách một vách tường.

Thành bắc, Thường Ôn thân mặc thường phục, chắp tay sau lưng đi trên đường lớn.

Mặc dù hắn ta không mặc Phi Ngư phục, nhưng vóc người hắn ta cao thẳng, khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết không phải dân chúng bình thường.

Người đi đường rối rít né tránh.

Thường Ôn dạo bước đi không có mục đích, yêu ma quỷ quái đồ long thất bại, Phi Ngư Vệ tổn thất không ít người, mấy ngày gần đây đang chiêu mộ từ các con em thế gia Phi Ngư bổ sung vào.

Thường Ôn lĩnh mệnh khảo hạch, vừa mới làm xong chuyện này.

"Bánh hoa quế, bánh hoa quế chính tông Tô Châu, Kinh thành chỉ có một nhà này, không có chi nhánh ~"

"Ăn ngon không đắt đây ~"

Đúng lúc này, từ xa đến gần, từ một tiệm điểm tâm trong góc đường vắng vẻ truyền tới tiếng rao hàng càng lúc càng rõ ràng của chưởng quỹ.

Thường Ôn nghe thấy tiếng rao hàng, thân hình hơi hơi ngừng lại, chuyển bước chân, đi về phía tiệm điểm tâm.

Chưởng quỹ trông thấy Thường Ôn, ánh mắt hơi ngưng lại trong một cái chớp mắt, cười nói: "Khách quan muốn gọi gì?"

"Bánh hoa quế chính tông." Thường Ôn mặt không cảm xúc.

"Vậy ngài tới đúng chỗ rồi, thượng phẩm chính tông Tô gia, trong đắng có ngọt, khách quan ngài có thể nếm thử một chút." Chưởng quỹ đè thấp giọng nói.

"Bánh hoa quế này còn có vị đắng sao?" "Nếu là hoa quế quanh năm ẩn trong bóng tối, mang nó làm bánh sẽ hơi mang vị đắng." Thường Ôn gật gật đầu, cảm ứng bốn phía một chút rồi hạ thấp giọng hỏi: "Có chuyện?" "Long ngâm, mật lệnh.”

Chưởng quỹ chuyển tay một cái, từ ống tay áo rơi ra một mảnh giấy được gấp thành hình chiếc thuyền.

Thường Ôn lướt tay qua, tay áo phủ qua một cái, mảnh giấy kia liền biến mất không thấy, tiếp đó hắn ta khôi phục lại giọng điệu bình thường: "Vậy thì lấy hai gói đi, đã lâu rồi chưa ăn."

"Tốt, hai gói bánh hoa quế chính tông, vừa ngọt vừa xốp giòn, mong ngài lại tới."

Nhận lấy bánh hoa quế, Thường Ôn tăng nhanh bước chân, đi thẳng về nha thự Phi Ngư Vệ.

Đóng cửa mở ra tờ giấy gấp hình chiếc thuyền, chỉ thấy trên đó viết một hàng chữ: Pháp hội cầu phúc Trung thu, giết Ngụy Trung Lương.

"Liễu Trường An bị bắt?"

Lò hỏa táng thành đông, Tần Hà nghe Hôi Mễ Khâu báo cáo, lập tức từ trên đệm chăn ngồi dậy.

"Đúng vậy, đại quan nhân."

Hôi Mễ Khâu vội vàng gật đầu, nói: "Thẩm Luyện ra tay gần như nhổ sạch tận gốc mật thám Địch Lỗ, Liễu Trường An bị bắt, cơ bản đều nằm trong dự liệu."

Tần Hà hồi tưởng một chút, lại nói: "Trước đó không phải ngươi đã nói Thẩm Luyện tạm thời bỏ qua cho Liễu Trường An sao, làm sao đột nhiên lại bắt vậy?"

"Chuyện này... Hình như là không phải do Thẩm Luyện hạ lệnh bắt."

Trên mặt Hôi Mễ Khâu nhất thời xuất hiện vẻ khó xử, thử tộc tuy nhiều, nhưng cũng có rất nhiều nơi không thể kiểm soát được, giám sát người bình thường không khó, nhưng nếu đi giám sát những cường giả ngoại kình như Thẩm Luyện, trên căn bản cũng chỉ có thể dựa vào may mắn.

Cho nên tình huống cụ thể, Hôi Mễ Khâu cũng không thể nắm rõ.

"Lý do bắt là gì?" Tân Hà hỏi.

"Vọng nghị cung đình, ý đồ bất chính." Hôi Mễ Khâu trả lời, còn nói thêm: "Đúng rồi, ông ta bị nhốt ở Nam trấn phủ ty."

"Hả?" Tần Hà ngồi thẳng người.

Phi Ngư Vệ chia làm nam bắc Trấn phủ ty, bắc đối nội, nam đối ngoại, Bắc trấn phủ ty có chiếu ngục, Nam trấn phủ ty mặc dù không có chiếu ngục nhưng cũng có phòng giam.

Trước đây, lúc Ngụy Trung Lương dồn Thẩm Luyện đi đã bổ nhiệm hai tên Trấn phủ sứ, sau khi Thẩm Luyện trở về làm Chỉ huy sứ, hai tên Trấn phủ sứ kia cũng không bị bãi bỏ, chỉ là bị đẩy ra ngoài rìa, cũng hoàn toàn bị tước quyền, nhưng bọn họ cũng không phải là người chết, bọn họ cũng có đội ngũ tự mình dẫn vào Phi Ngư Vệ.

Thay bằng một câu rõ ràng hơn chính là, đại lao Nam trấn phủ ti hiện tại không hê nằm trong tay Thẩm Luyện, mà nằm trong tay Ngụy Trung Lương.

Như vậy thì hơi kỳ lạ, Ngụy Trung Lương bắt Liễu Trường An?

Ngụy Trung Lương không có khả năng tự ý bắt Liễu Trường An, dù sao cũng là Binh Bộ Tả thị lang, quan to tam phẩm chỉ đứng sau Binh bộ Thượng thư, ở giữa nhất định phải thông qua Hoàng đế.

"Đại quan nhân, nhóm người bị chiếu ngục bắt đi kia đã có người cung khai, có lẽ là Hoàng đế đã biết được thân phận mật thám của Liễu Trường An, cho nên lúc này mới hạ lệnh bắt người. Về phần Ngụy Trung Lương trộn lẫn vào, có thể là vì cướp công chăng. Tân Hoàng mới lên ngôi, vị trí của hắn ta cũng chưa vững chắc, hiện tại chính là thời gian cần có công lao." Hôi Mễ Khâu trầm ngâm một lát rồi giải thích.

Tần Hà gật đầu, xem xét qua cũng cảm thấy có đạo lý, liền nói: "Tiếp tục điều tra đi."

"Vâng." Hôi Mễ Khâu gật đầu, xoay người rời đi.

"Gia, tại sao ngài chú ý đến Ngụy Trung Lương như vậy?"

Lúc này Vương Thiết Trụ lại tò mò hỏi, nó phát hiện ra, gia nghe cái gì cũng đều là thờ ơ, nhưng mỗi lần nghe đến Ngụy Trung Lương thì sẽ trở nên nghiêm túc hơn một chút.

"Nói như thế nào đây." Tần Hà nhìn Vương Thiết Trụ, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy là nên giải thích cho nó một chút thì tốt hơn, bèn nói: "Ngụy Trung Lương tuyệt đối không phải là thứ gì tốt, ông ta giống như một cây dây leo ký sinh quấn quanh trên cây đại thụ Đại Lê, hút lấy nhựa cây, đứng giữa kiếm lợi, trở nên càng ngày càng to khỏe."

"Loại cây dây leo này nếu đặt ở trên cây bình thường thì tất nhiên là diệt trừ sớm càng tốt, nhưng vấn đề hiện tại là, bộ rễ của cây đại thụ Đại Lê này đã bị mục nát, chỉ dựa vào sức mạnh của thân cây thì hoàn toàn không thể đứng nổi nữa, toàn bộ đều nhờ vào cây dây leo ký sinh Ngụy Trung Lương này chống đỡ."

"Nếu như chém đứt cây dây leo này, cây đại thụ kia cũng sẽ đổ."

Vương Thiết Trụ cái hiểu cái không gật gật đầu, nói: "Ngụy Trung Lương quả thật có năng lực thu vét thuế ruộng, triều đình dụng binh cũng hoàn toàn là nhờ ông ta chèo chống."

"Không chỉ là vấn đề thuế ruộng, đó còn là vấn đề cân bằng, người sống chú trọng một câu cân bằng âm dương, vương triêu cũng như vậy." Tần Hà lắc đầu, lại nói thêm.

Nhưng lần này hắn không chờ Vương Thiết Trụ hỏi thêm điều gì nữa, nghiêm mặt hỏi: "Đã chuẩn bị xong người giấy chưa?"

"Đã chuẩn bị đầy đủ hết." Vương Thiết Trụ vội vàng gật đầu.

"Tốt, ngày mai trăng tròn, Thiên cơ chợt hiện, gia ta thu thập đám Ngụy Thần kia, ngươi cùng Lamborgh trông nhà cẩn thận, chờ ta trở lại."

"Gia, phải mất bao lâu ngài mới trở lại?" Vương Thiết Trụ hỏi.

"Ngắn thì bảy ngày, lâu thì nửa tháng." Tần Hà trả lời.

Dừng một lát, hắn quay đầu nhìn về phía hoàng cung, lẩm bẩm một câu: "Chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"
Bình Luận (0)
Comment