Mặc dù là bãi tha ma có nhiều thi thể, nhưng phẩm chất thì kém xa hung thi, thậm chí còn không bằng thi biến ở lò hỏa táng.
Về phần quan phủ cấm?
Vậy cứ coi như cái rắm đi, mặc dù hiện tại Tần Hà không làm việc ở Phi Ngư Vệ, nhưng hắn vẫn đang là quan của Phi Ngư Vệ.
Nhưng nếu chuyện này lộ ra, ai lại không có việc gì rảnh rỗi mà gây phiền phức chứ?
Trên thực tế, người nhận công việc ngoài nhiều nhất chính là quan thiêu thi Thiêu thi đường.
Vì cái gì?
Bởi vì đương sự chỉ nhận cái thân thận này, coi như thực lực quan thiêu thi có pha lẫn nước đi nữa, cũng vẫn mạnh hơn đám không chính thống không biết từ đâu ra.
Cho nên công việc ngoài lần này, trên thực tế chính là nhờ cái “đồng tiền chứng nhận” kia mang đến.
Nếu không Dương Bạch Đầu sẽ không tìm đến Tần Hà, kể cả tìm thì đương sự cũng không nhận.
Trở lại chuyện chính.
Đông ý làm, Tần Hà quay trở lại phòng thiêu thi chuẩn bị một chút rồi cùng Dương Bạch Đầu đi.
Dọc theo Vận Hà đi về phía nam, khoảng chừng trên dưới tám dặm đường, đến một nơi gọi là thôn Tiểu Lương Trấn.
Trên đường Dương Bạch Đầu đã nói ra sơ bộ tình huống của đương sự.
Đương sự tên là Lương Thế Kiệt, còn người chết, chính là cha của Lương Thế Kiệt, cũng chính là Lương lão thái gia.
Lương gia là một gia đình giàu có tai to mặt lớn ở Tiểu Lương Trấn, không thể nói là tổ tiên có số làm quan, nhưng cũng xuất ra mấy vị quan nhỏ, lớn nhất làm được huyện lệnh, hơn nữa đời đời đều có công danh bàng thân, có thể nói là thư hương thế gia.
Thế hệ này thậm chí còn tốt hơn, Lương Thế Kiệt được phong làm Tri phủ Hà Giản, Tòng tam phẩm đại quan đương triều.
Có câu nói Ba năm tri phủ thanh bạch, mười vạn bông tuyết bạc.
(Câu này dùng để châm biếm những quan chức phô trương sự trong sạch của mình, thực chất là trắng trợn bòn rút mồ hôi nước mắt của dân.)
Cuối Vương Triều, thăng quan thì sẽ phát tài, nếu ngươi không dám phát tài, thì ngươi cũng sẽ không làm được chức quan này.
Lương Thế Kiệt cũng không ngoại lệ, làm ba năm Tri phủ Hà Giản, lấy bao nhiêu tiền thì không rõ, dù sao thì cũng đã sửa nhà cũ thành một cái gọi là rất khí phái, rường cột chạm trổ, nóc son ngói xanh, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, còn quây lại một ngọn núi một mảnh hồ, trong hồ có thuyền trên núi có lầu.
Dương Bạch Đầu dẫn Tần Hà đi gặp người gác cổng, bẩm rõ ý định tới, đợi hơn nửa ngày mới được một tên quản gia dẫn vào nhà.
Lương lão thái gia qua đời, khắp nơi nhà họ Lương đều phủ trắng, đồ trắng, mũ trắng, đèn lồng trắng, nhưng bầu không khí nơi đây không phải là bị thương mà là hoảng sợ.
Bước chân người hầu Lương gia rất gấp gáp, hơi thở đè nén lại, Tần Hà rõ ràng có thể nhìn ra thân thể của bọn họ đều căng cứng.
Quản gia dẫn hai người Tần Hà đi gặp đương sự, Lương Thế Kiệt.
Vẻ mặt Lương Thế Kiệt cực kỳ đau buồn, đôi mắt vằn lên tia máu đỏ bừng, người giống như con kiến bò trên chảo nóng, thấy trên người Tần Hà có mang đồng tiền, chắp tay nói: “Gia phụ gặp phải tà, kim thân không yên, còn mời vị tiểu huynh đệ giúp đỡ một chút, sau khi chuyện thành công, Lương mỗ tất nhiên sẽ có hậu tạ.”
“Ta chính là làm công việc này mà sống.” Tần Hà cười cười.
Lương Thế Kiệt lòng đầy chờ mong nói: “Tốt, mời hai vị đi theo ta.”
Kế tiếp Lương Thế Kiệt dẫn đường, Tần Hà gặp được Lương lão thái gia đã chết.
Những thi thể khác cho dù là hung, thì đều là nằm, ngược lại ông ta thì hay rồi, lại đứng.
Đứng thẳng đơ đơ trong quan tài ở giữa linh đường, giống như một khúc gỗ.
Cả người đen sì, quần áo cũng đều bị đốt cháy.
Khắp nơi trong toàn bộ linh đường đều là dây mực, mảnh bùa, gạo nếp các loại vật trấn thi, cực kỳ hỗn loạn.
Hiển nhiên Lương gia không chỉ mời mỗi một mình mình giải quyết chuyện này, thậm chí còn thử đốt thi thể, nhưng đều thất bại.
Trong mắt Tần Hà loé lên một tia sáng mờ, Thuật vọng khí mở ra.
Lập tức, đủ mọi loại khí ẩn giấu trong toàn bộ linh đường đều bị hắn thu vào trong mắt.
Toàn thân Lương lão thái gia bị bao phủ trong oán khí cùng lệ khí cực kỳ nồng đậm.
“Như thế nào, có nắm chắc không?” Dương Bạch Đầu nhỏ giọng hỏi.
Thi thể kiểu này đã vượt ra ngoài phạm vi hung hay không hung, mà đã lộ ra quỷ dị.
“Xem trước một chút rồi lại nói.”
Tần Hà trực tiếp bước vào linh đường.
“Cẩn thận.”
Lương Thế Kiệt biến sắc, vội vàng nhắc nhở.
Không cần hắn ta hô, trong nháy mắt Tần Hà bước chân vào linh đường, Lương lão thái gia lập tức mở mắt, là một đôi đồng tử màu đỏ tươi.
“Hơ!”
Lương lão thái gia bất chợt nhảy xuống quan tài, đánh về phía Tần Hà.
“Nghiệt chướng!”
Pháp lực của Tần Hà chấn động, hai tay nhanh chóng vẽ một cái ấn lên không trung, một chưởng liền đánh vào trên trán Lương lão thái gia.
Lương lão thái gia lập tức ngã nằm trên đất.
Đây là một trong ba mươi sáu thức trấn linh vừa mới học được không bao lâu, ấn trấn linh.
Rất rõ ràng Lương lão thái gia không phải là thi biến, mà là sự kiện linh dị, là một thứ càng khủng bố hơn so với thi biến, cũng càng khó giải quyết hơn.
Nghiêm chỉnh mà nói, cùng với thợ thiêu thi là thuộc hai lĩnh vực.
Ấn trấn linh rất hữu hiệu đối với những linh thể như yêu ma quỷ quái, âm linh tà ma, nhưng đối với thi thể lại không hề có tác dụng.
Tần Hà suy nghĩ trong phút chốc, đi ra linh đường, nói với Lương Thế Kiệt: “Có thể cho biết nguyên nhân cái chết của lão thái gia hay không, chuyện không rõ ràng không diệt được tận gốc.”
Sự kiện linh dị phiền phức nhất ở chỗ, phải hiểu rõ kỹ càng sự tình từ đầu đến đuôi mới có thể giải quyết, nếu không thì cho dù là đốt xong thi thể cũng không giải quyết được vấn đề.”
Kết quả Lương Thế Kiệt lại lắc đầu: “Đây là chuyện trong nhà của Lương gia, thực sự không tiện cho hay, ngươi chỉ cần đốt thi thể là được, chuyện sau này chúng ta sẽ tự có sắp xếp.”
Tần Hà gật gật đầu, đương sự đã yêu cầu như vậy thì cứ làm theo a, ngược lại, nếu như xảy ra chuyện gì thì mình cũng không cần chịu trách nhiệm.
Bọn họ mời quan thiêu thi là mình đến, chính là đến để đốt thi thể, nếu như không phải thế, chắc hẳn bọn họ đã đi mời hoà thượng, đạo sĩ hoặc là pháp sư rồi.
Lương gia đã sớm chuẩn bị tốt chồng củi khô dùng để thiêu thi, Tần Hà đặt Lương lão thái gia lên đó, nhóm lửa thiêu thi.
Thi thể nằm yên, không có chút dấu hiệu khác thường nào, mặc dù đốt củi lửa hơi kém một chút, nhưng quản gia chuẩn bị không ít dầu hoả, giội lên một cái liền bùng cháy mãnh liệt.
Quản gia nhìn nhìn, mấy lần muốn nói lại thôi, tựa hồ là muốn nói với Tần Hà điều gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Lương Thế Kiệt ngăn lại.
Tần Hà khẽ lắc đầu, con người a, chưa đụng tường nam chưa từ bỏ ý định.
Nhưng mà cũng vừa vặn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Vui vẻ thanh nhàn.
Không lâu sau, thi thể bị đốt thành than, Tần Hà nói: “Đến đây Lão thái gia đã an ngủ ngàn thu, các ngươi có thể tế bái rồi.”
Lương Thế Kiệt nghe vậy, nước mắt rơi xuống, mấy ngày nay Lương gia đã bị lão gia tử giày vò quá thảm rồi, lập tức dẫn người nhà đến, quỳ xuống tiễn đưa lão thái gia, một nhà mấy chục người khóc thành một đoàn.
Một canh giờ sau, thi thể đã hoàn toàn đốt xong.
Rối bóng biểu diễn, sắc mặt Tần Hà trở nên cổ quái.
Lương lão thái gia này bị tính kế mà chết.
Hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến Lương Thế Kiệt.
Sau khi Lương Thế Kiệt thăng quan phát tài, xây nhà rộng, mua đất đai, hắn ta vốn là có chút phong lưu nên còn cưới một hơi ba người tiểu thiếp.
Trong đó hắn ta yêu chiều nhất một cô tiểu thiếp tên là Lê Nguyệt, lớn lên phải nói là trắng nõn xinh đẹp.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, vừa mới cưới vào cửa chừng hơn hai tháng, Lê Nguyệt thế mà lại bệnh chết.
Chết như thế nào?
Bệnh hoa liễu!
Lúc đó đầu Lương Thế Kiệt chính là ong ong.
Cái gì là bệnh hoa liễu, chính là bệnh giang mai ở đời sau.
Bệnh lây qua đường tình dục!
Lương Thế Kiệt vội vàng tìm lang trung kiểm tra một cái, xong đời, chính mình cũng bị.
Mười phần mười là do mình truyền cho tiểu thiếp, tiểu thiếp không gánh được nên chết trước.
Có bệnh vậy thì phải trị, tìm danh y, có chút hiệu quả.
Còn không đợi Lương Thế Kiệt vui mừng, chuyện càng đau đầu đã xảy ra, lão thái gia cũng bị bệnh.
Bệnh gì?
Vẫn là bệnh hoa liễu.
Chân lão thái gia không tiện, nhất môn không ra nhị môn không bước, ngươi nói bệnh này sao mà có?
Vậy này không có cách nào nghĩ sâu thêm nữa.
Thẹn đến hoảng!
Ài, các vị người xem trước hết đừng có kích động.
Chuyện này không phải như các ngươi nghĩ như vậy, Lương gia đời đời thư hương, không đến mức ấy.
Chuyện này còn có huyền cơ khác, nếu không trước đó cũng sẽ không nói Lương lão da bị tính kế chết.