Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 52 - Chương 52 - Chuyện Vẫn Chưa Xong.

Chương 52 - Chuyện vẫn chưa xong.
Chương 52 - Chuyện vẫn chưa xong.

Cái thứ bệnh hoa liễu này, mọc lên cả cổ cả mặt, muốn giấu cũng không giấu được.

Hay lắm, cha con nhà họ Lương cùng với một người tiểu thiếp trắng nõn xinh đẹp đều bị bệnh hoa liễu.

Ngươi nói chuyện này giấu giếm như thế nào?

Lương Thế Kiệt tham thì tham đấy, nhưng dù sao thì quạ khắp thiên hạ đều đen, nhưng thực ra hắn ta đọc tứ thư ngũ kinh lớn lên, nên vẫn rất hiếu thuận.

Ý định ban đầu cũng là tốt, tìm lão thái gia trò chuyện việc này, thầm nghĩ trò chuyện xong chuyện này cũng qua đi.

Một cái tiểu thiếp thôi, còn không thể cưới thêm à.

Hai cha con nói rõ ràng, miễn cho tự mình buồn bực lại sinh ra khúc mắc trong lòng.

Ý định rất tốt.

Nhưng mà Lương Thế Kiệt mới nói hai câu, còn chưa vào chính đề đâu, Lương lão gia đã kích động chỉ lên trời mà thể: “Ta, Lương Hữu Văn cả đời quang minh lỗi lạc, làm sao đến mức tổn hại nhân luân, ta thật sự trong sạch!”

Lương Thế Kiệt không biết nên nói tiếp như thế nào, thấy lão thái gia tức giận, vội vàng nói: “Cha, ta tuyệt đối không có suy nghĩ nghi ngờ ngài, chỉ là ta....”

Chỉ là cái gì?

Lương Thế Kiệt cũng không biết nói tiếp như thế nào.

Chỉ là hỏi một chút?

Đừng hỏi, hỏi chính là nghi ngờ.

Không hỏi cũng được, không hỏi cũng là nghi ngờ.

Bởi vì nơi này có một cái ngõ cụt, chính là đến cùng thì bệnh của lão thái gia từ đâu mà có, ngay cả lão thái gia cũng không thể tự giải thích rõ ràng.

Không giải thích được, vậy sẽ phải mất mạng già.

Nghi ngờ vô căn cứ là một điều cực kỳ đáng sợ, bời vì bất kể ngươi nói cái gì, làm cái gì, thì người ta cũng cho rằng ngươi đang che giấu.

Lão thái gia cả đời trong sạch, đi ngay thẳng, ngồi ngay ngắn, nào chịu được cái chuyện bôi nhọ chụp ngay lên đầu như vậy?

Cộng thêm chuyện này không biết tại sao đã bị lan truyền nhanh chóng, truyền ra ngoài.

Người cần thể diện cây cần vỏ, lão thái gia thấy chuyện đã như vậy, được rồi, ta vẫn là nên chết đi cho xong, người da mặt mỏng gánh không nổi.

Dây thừng vắt lên, treo xà tự vẫn, lấy mạng để rửa oan.

Còn sự tình sau đó như thế nào thì rối bóng không có biểu diễn.

Nhưng Tần Hà chắc chắn, lão thái gia không mắc bệnh hoa liễu mà đã trúng phải huyễn thuật, còn là huyễn thuật thuộc loại đạo hạnh không sâu.

Tà vật kia biết lão thái gia ngại ngùng mặt mũi, cố ý tạo ra một thủ đoạn nhỏ, làm hại lão thái gia tự sát.

Sau khi lão thái gia tự sát, cũng là do tà vật kia dùng thủ đoạn để khơi gợi lên oán khí và lệ khí của lão thái gia, dẫn đến việc thi thể xảy ra dị biến.

Sở dĩ lão thái gia không có chạy ra linh đường tấn công người khác, là do một tia bản năng còn sót lại trong ký ức của thi thể vẫn đang chống cự.

Thế nhưng tia bản năng ấy sẽ không chống cự được quá lâu, nhiều nhất là qua một đêm thì thi thể sẽ hoàn toàn biến thành hung thi.

Đến lúc đó Lương gia sẽ gặp phải đại nạn.

Tần Hà hết sức tò mò, không biết cái tà vật kia đến cùng là cái gì.

Thủ đoạn bốn lượng địch ngàn cân của nó có thể nói là tương đối âm hiểm, linh trí cực cao.

Nhưng có thể chắc chắn là đạo hạnh của nó cũng không cao.

Bằng không thì cũng không cần phải cong cong vẹo vẹo nhiều như vậy, muốn hại người thì cứ ra tay trực tiếp là xong.

Nhưng mà chuyện này nhà họ Lương không chịu phối hợp, để tra ra được Tần Hà tất nhiên phải tốn công.

Vẫn là câu nói đó, không đáng.

Thi thể đã hoàn toàn hoả táng, công việc của Tần Hà cũng đã làm xong.

Đến cùng thì Lương Thế Kiệt vẫn là một vị quan, lúc muốn cầu cạnh Tần Hà thì thái độ rất là cung kính, đợi đến khi Tần Hà làm xong việc, lập tức khôi phục dáng vẻ của một quan lớn tòng tam phẩm, thở dài một hơi nói với hai người Tần Hà: “Việc trong nhà bản quan chưa xong, nên không thể chiêu đãi hai vị được, Lai Phúc, tiễn hai vị đây.”

Hay lắm, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Vừa rồi thì xưng Lương mỗ, bây giờ liền xưng bản quan.

Hai người Tần Hà tới đây trước trước sau sau cũng đã gần nửa ngày, ngay cả ngụm nước cũng không được uống.

Quản gia Lai Phúc đưa hai người Tần Hà ra cổng, cho mười lượng bạc “hậu tạ”.

Không sai, đúng là giá tiền mà Dương Bạch Đầu nói, một đồng cũng không hơn.

“Hai vị, tính tình lão gia nhà ta chính là như vậy, ta bồi tội với hai vị.” Vẻ mặt quản gia tràn đầy áy náy, vừa nói vừa móc từ trong túi ra một thỏi bạc rồi đặt vào tay Dương Bạch Đầu, nói: “Bạc thiếu chút, còn xin hai vị thứ lỗi.”

Dương Bạch Đầu có chút tức giận, Tần Hà thì lại là không quan tâm, lúc này còn đang vô cùng đắc chí kìa.

Sự kiện linh dị của này, phẩm chất phần thưởng chính là cao cấp.

Phần thưởng: Thuật mình đồng da sắt - Sơ cấp.

Thuật mình đồng da sắt - Sơ cấp: Đây là một môn pháp thuật đến từ Thâm Uyên, luyện tập thuật này, ngài có thể làm cứng lại một bộ phận trên thân thể cứng rắn như đồng sắt, khiến cho đao kiếm khó thương.

Thâm Uyên, lại gặp Thâm Uyên.

Lúc nào Thâm Uyên vạn năng cũng cống hiến đồ vật bất phàm.

Thuật mình đồng da sắt này, tương đối không tệ.

Mặc dù chỉ là cứng lại một bộ vị, nhưng mà nếu sử dụng tốt thì công dụng tuyệt diệu vô cùng, nói không chừng đến một lúc nào đó có thể đỡ được một mạng.

Nhưng cái này chỉ là sơ cấp, phía sau chắc chắn là có cao cấp hơn.

Đến lúc nào đó toàn thân đều là mình đồng da sắt, vậy liền lợi hại.

Pháp thuật này cùng Công đức kim thân quyết kia có chút giống nhau, nhưng dễ hơn Công đức kim thân quyết nhiều, Công đức kim thân quyết chưa nói đến kim thân, đến bây giờ Tần Hà còn chưa hiểu rõ làm thế nào để lấy được công đức kìa.

Cũng không thể nặn bùn thành một tôn giống mình để người khác bái được?

Lắc đầu, Tần Hà đem sự chú ý quay trở lại kỹ năng, có thể cứng lại một bộ phận trên cơ thể.

Nên chọn bộ phận nào đây?

Đầu? Cổ? Tim? Bụng rốn?

Hay vẫn là..... Tần Hà chậm rãi cúi đầu, miệng không tự giác mà toét ra.

“Tần ca, lần này là ta nhìn nhầm, xin lỗi, thi thể hung ác như vậy mà mới cho có 15 lượng bạc, nếu là nhà bình thường thì cũng thôi đi, không ngờ rằng Lương gia này gia đại nghiệp lớn lại là cái đức hạnh này.” Lúc này, Dương Bạch Đầu tỏ ra áy náy nói với Tần Hà, nói xong cầm 15 lượng bạc trên tay đưa tới, nói: “15 lượng bạc đều cho ngươi, ta không lấy phần.”

Tần Hà sao có thể làm như vậy.

15 lượng thì tính là cái gì, sau này loại chuyện nhỏ này dù miễn phí hắn cũng làm.

Chối từ một phen, Tần Hà chỉ lấy tám lượng bạc, cũng định ra quy củ, sau này bất kể là được bao nhiêu tiền trà nước, hắn chỉ lấy một nửa.

Dương Bạch Đầu lập tức lấy lại tinh thần, cả người đều trở nên tiên phong đạo cốt, thấy Tần Hà cái thằng ngốc này không hiểu sao lại thân thiết như vậy, giống như cháu ruột của mình vậy.

Tần Hà cũng cảm thấy rất tò mò về Dương Bạch Đầu, lúc trước lão gia hoả này còn nói cái gì mà trong nhà của một người họ hàng xảy ra chuyện tà môn, Lương Thế Kiệt người ta cũng đâu có nhận họ hàng gì với ông ta đâu.

Rất rõ ràng là sau lưng Dương Bạch Đầu có đường dây, chính là làm việc dắt mối.

Bất hiển sơn bất lộ thuỷ, ẩn giấu đủ sâu a.

Mặt trời lặn về tây, Tần Hà cùng Dương Bạch Đầu đi trở về.

Tần Hà quay đầu nhìn lại Lương gia một cái, tia sáng mờ trong mắt loé lên, chỉ thấy bầu trời phía trên Lương gia mây đen phủ kín, từng sợi từng sợi tử khí không biết từ đâu mà đến, dần dần tụ lại.

Con người này a, lúc nào trong lòng cũng tồn lại một tia may mắn.

Phải đụng đau ngã mạnh mới biết được cái gì gọi là việc chuyên môn cần giao cho người chuyên nghiệp đi làm, mặt mũi không đáng tiền.

Tà vật chưa diệt, chuyện của Lương gia vẫn chưa xong.

Nhưng mà Lương gia này, ngược lại là đặt cho quản gia một cái tên rất hay: Lai Phúc.

(Lai Phúc: nghĩa là phúc đến.)

....

Đến khi Dương Bạch Đầu cùng Tần Hà về đến lò hỏa táng, mặt trời đã xuống núi.

Vừa lúc đội xe Phi Ngư Vệ đến.

Tất cả đám người dùng vải bố thật dày che kín miệng mũi, mỗi khi bánh xe chở thi thể lăn một vòng là lại có một lớp vôi bột rớt xuống.

Không chỉ đội xe chở thi thể, toàn bộ những người có mặt ở lò hỏa táng cũng đều che kín miệng mũi của mình.

Dương Bạch Đầu thấy thế, vội vàng bịt lại miệng mũi rồi nhanh chân chạy, tiếng nói vọng lại: “Tần ca, ta tan ca, ngày mai lại đến.”

Mí mắt Tần Hà giật giật.

Những thứ này, đều là ôn thi.

(Ôn thi: thi thể chết do ôn dịch, bệnh truyền nhiễm.)

Bình Luận (0)
Comment