Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 53 - Chương 53 - Ôn Thi

Chương 53 - Ôn thi
Chương 53 - Ôn thi

Những năm cuối của loạn thế có tam tai: Thiên tai, nhân hoạ, ôn dịch.

Thiên tai không cần phải nói, mấy tỉnh phía bắc bị hạn lớn, kinh thành đã nửa năm rồi không có một giọt mưa rơi xuống.

Thu hoạch mùa màng năm nay không thể trông cậy được, lưu dân càng ngày càng nhiều, vừa rồi một lần lưu dân bạo loạn đã chết hết mấy vạn người, lại bắt đầu dần dần bổ sung lại.

Ngoại trừ hạn hán, còn có binh tai, phỉ tai.

(Binh tai: tai nạn gây ra bởi quân đội, chiến tranh.

Phỉ tai: tai nạn do bọn thổ phỉ, cướp gây ra.)

Nhân hoạ thì càng không cần phải nói, Đại Lê chỉ cần bắt 10 tên phiên vương hay quan viên thì đã có 9 tên mang tội, chém cách một tên thì nhất định có cá lọt lưới.

Cuối cùng là ôn dịch, một khi bộc phát, trong vòng trăm dặm chỉ nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa, không nghe thấy tiếng người.

Nói về hiệu suất giết người, ôn dịch có thể đứng hàng đầu.

Tần Hà không biết mình có thể tránh đỡ được ôn dịch hay không, dù sao thì cũng chưa từng thử qua.

Suy nghĩ một chút vẫn là giật một tấm vải che kín miệng mũi của mình lại.

Thế giới này cũng thời không kia, đủ loại những thứ lợi hại đều là chân thật tồn tại.

Nói không chừng ngay cả ôn thần cũng có.

Cẩn thận có thể bắt được ngàn con ve sầu mùa thu, cẩn thận cũng có thể chạy được vạn năm thuyền.

Cẩu một chút không có chỗ xấu.

Phi Ngư Vệ có sáu chiếc xe ngựa đi đến, trên đó đầy ắp đều là thi thể, chắc chắn là dân kinh thành bản địa, chỉ không biết là nơi nào gặp nạn.

Bàn giao một phen, tất cả ba mươi sáu bộ thi thể.

Vừa vặn, mười tám tên thợ thiêu thi mỗi người đốt hai bộ.

Cũng đừng thấy ba mươi sáu bộ thi thể không phải là nhiều.

Trước đây ta đã từng nói, xác suất thi thể bị biến dị khoảng chừng 1%.

Dựa vào bốn cái lò hỏa táng để tính, lần này ít nhất cũng có hơn một ngàn người chết, đây vẫn chỉ là số lượng của một ngày, sau này không biết được là còn có bao nhiêu nữa.

Đặt hai bộ thi thể lên bàn thanh lý, sắc trời đã tối, đóng cửa khoá lại, công việc lặp đi lặp lại của đám thợ thiêu thi lại bắt đầu.

Tần Hà quan sát qua thi thể, một nam một nữ, trông đều còn rất trẻ, toàn thân bị rắc đầy vôi bột.

Nguyên nhân cái chết chắc là do ngạt thở, bởi vì cả hai đều bưng lấy cổ, đoán chừng là ôn dịch gây ra biến chứng phổi dẫn đến tử vong, nhưng kỳ lạ là trên trán lại có vết thương, vẫn là do bị va chạm nhiều lần tạo thành.

Thanh lý thi thể.

Đầu tiên là lau khuôn mặt thi thể cho sạch sẽ, sau đó là tay chân, đến quần áo cũng cố gắng phẩy bớt.

Trang điểm trang điểm, cuối cùng thì cũng có thể gặp người, Âm sai mà đến cũng không tới mức nhận sai người.

Đốt đi.

Nhóm lửa đốt than đá, mở lò đốt xác, lại mời ra đá lửa, tất cả cứ lần lượt mà làm.

Trong ngọn lửa cháy rực, hai bộ thi thể bắt đầu run rẩy, trong miệng phát ra tiếng “Ô ô ô” rít gào rồi đột nhiên bật dậy.

Tần Hà thấy vậy.

Eo hoắc?

Vẫn không chịu thành thật?

Phải chết do ôn dịch thì đó là ý trời, cũng không phải đột tử chết oan, oán khí đâu ra mà lớn đến như vậy?

Đinh trấn thi, chuyên trị đủ loại không phục.

Thưởng cho mỗi người một cái, hai bộ thi thể thoả mãn nằm xuống, không còn có động tĩnh.

Sau hai canh giờ, thi thể lần lượt đốt xong.

Rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được tình cảnh bi thảm của trận ôn dịch này.

Đây là một đôi vợ chồng son, nhà ở huyện Phòng phủ Thuận Thiên, lấy việc bán bánh quy giòn mà sống.

Không ai biết ôn dịch bắt nguồn từ đâu, lúc ban đầu chỉ là có nhiều tên ăn mày chết đi, nhưng chẳng ai thèm chú ý.

Ăn mày ư, vừa bẩn vừa thối, phần lớn là lưu dân từ các vùng khác tới, làm việc thì không có sức, nhưng trộm cắp cướp đoạt thì tất cả đều là do bọn họ. Quan phủ căm ghét, dân chúng cũng không ưa, còn ước gì cho bọn họ chết hết thì mới thanh tịnh.

Nhưng mà cứ chết rồi lại chết thì lại có cái gì đó không đúng, người bản địa ở huyện Phòng cũng bắt đầu lần lượt có người chết.

Tất cả đều là bệnh chết!

Nhưng điều khiến cho người ta lo sợ chính là, tử trạng không giống nhau.

Có vài người toàn thân thối rữa mà chết, có vài người là bị ngạt thở mà chết, có vài người lại là nôn ra máu, còn có vài người là đau bụng tiêu chảy.

Ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Khủng hoảng lo sợ nhanh chóng lan ra, có vài người bắt đầu rời đi, nhưng đa số mọi người không muốn đi, cũng đi không được.

Đi Huyện nha tìm quan phụ mẫu, cửa nha môn dán một tờ thông cáo, Huyện lệnh đại nhân đã đi kinh thành diện thánh để cầu viện kinh kỳ, thuận tiện mang đi toàn bộ cả một nhà già trẻ lớn bé cùng với gia tài phong phú.

Toàn bộ nha môn không có một ai, hiển nhiên là đã chạy rồi.

Huyện thành tan tành, thi thể không có ai xử lý, mùi hôi thối ngút trời, dân chúng tới tấp rời đi.

Nhưng mà dịch bệnh như hình với bóng, người chết càng ngày càng nhiều.

Đúng lúc này, có người vung tay hô lớn, nói rằng Sơn Thần miếu Nhàn Vân ở Phổ Vân Sơn hiển linh, nước bùa trong miếu có thể chống lại ôn dịch.

Dân chúng nghe vậy, lập tức lũ lượt mà đi.

Trong đó cũng có đôi vợ chồng này.

Đến trước miếu hỏi thăm mới biết, nước bùa này không phải cho miễn phí, mà là một bát nước bùa cần năm lượng bạc.

Tính mạng quan trọng, đôi vợ chồng này cũng không quan tâm đến số bạc mà mình đã phải mất nhiều năm bớt ăn bớt mặc mới có được, bỏ ra hai mươi lượng bạc cho một nhà bốn người mua nước bùa.

Uống hết thứ này, ài, đúng là có tác dụng.

Phàm là uống nước bùa, không có bệnh thì sinh long hoạt hổ, có bệnh thì nước đến bệnh trừ.

Trong lúc nhất thời, miếu Nhàn Vân trở thành cứu tinh của dân chúng.

Do đó, người lại càng nhiều.

Chẳng bao lâu, nước bùa trong miếu không đủ bán, tăng giá.

Hai mươi lượng bạc một bát.

Hai mươi lượng bạc, đó chính là giá cả của một con bò rưỡi, đây không phải cướp à?

Không sai, chính là cướp!

Chỉ như vậy, bao nhiêu người muốn cướp cũng không có cơ hội ấy chứ.

Miếu Nhàn Vân người ta là có hạn mức bán, số lượng là một ngày hai trăm bát, ai muốn uống thì uống.

Chuyện nghiêm trọng hơn còn ở phía sau, những bệnh nhân trước đây đã từng uống nước bùa nay bệnh tình lại xuất hiện, còn bắt đầu ốm yếu.

Lúc này hầu miếu của miếu Nhàn Vân lại đi ra nói rằng, nước bùa này có hiệu lực ba ngày, qua ba ngày liền sẽ mất tác dụng.

Tiếng oán than của dân chúng dậy đất, quần tình xúc động phẫn nộ, mắng to miếu hầu không ra gì.

Đúng lúc này, Sơn thần hàng chỉ, giữa ban ngày mây gió cuộn trào, sấm chớp rền vang, một dải lụa từ trên trời giáng xuống, trên đó viết một dòng chữ lớn: Thần thương thế nhân, hàng thần pháp chỉ, người thành tâm triều bái, bệnh dịch tự nhiên sẽ lành.

Dân chúng thấy thế, đây là lòng từ bi của Sơn thần, không cần uống nước bùa, chỉ cần thành tâm triều bái là đã có thể đạt được công hiệu như uống nước bùa.

Chuyện cực kỳ tốt, thế là dồn dập tắm rửa thay quần áo, triều bái Sơn thần, Miếu Nhàn Vân không đủ để bái, liền dùng bùn đất nặn thành mười tám tôn tượng Sơn thần đặt ở các nơi, để cho nhiều người như vậy đều có thể triều bái.

Nhưng lúc này mọi người phát hiện, vẫn không ngừng có người bị chết đi.

Hầu miếu lúc này lại đi ra giải thích, người chết đó là do không thành tâm, chỉ có thành tâm mới khiến cho Sơn thần cảm ứng được, từ đó mới nhận được sự phù hộ.

Dân chúng nghe vậy, thấy có đạo lý.

Pháp chỉ của Sơn thần cũng đã nói, người thành tâm triều bái mới có thể khiến bệnh dịch tự lành.

Thế là, tất cả mọi người đều vội vàng triều bái, không còn có ai thắc mắc.

Gì?

Ngươi nhiễm bệnh?

Đó là do ngươi không có thành tâm.

Cái gì?

Ngươi đã dập đầu đến cái trán đều nát?

Vậy cũng không được, thành tâm hay không thì liên quan gì đến cái trán?

Không thành tâm chính là không thành tâm.

Hai ngày nữa, người chết rồi.

Ai.... Người này đến chết cũng không thành tâm, đáng đời hắn ta phải chết.

Thế là, không có tiền thì thành tâm triều bái, không thành tâm thì phải chết.

Có tiền mà không thành tâm vậy thì đi mua nước bùa thôi, nước bùa vẫn luôn có tác dụng như thế, một bát nước bùa đảm bảo ba ngày, bốn mươi lượng bạc một bát.

A, sao lại đắt như vậy?

Bởi vì người chết nhiều hơn rồi.

Vợ chồng người chết thuộc về loại không có tiền, chỉ có thể thành tâm triều bái.

Nhưng dù là bái như thế nào, hai người đều là không đủ thành tâm, sau khi nhiễm bệnh thì giằng co được vài ngày rồi cũng chết thẳng cẳng.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Non xanh nước biếc nhiều vô ích, Hoa Đà đành chịu tiểu trùng sao, sắn dây thôn Thiên người tiêu chảy, vạn hộ tiêu điều quỷ hát ca, đất ngồi nhật chạy tám vạn lý, tuần trời quan sát một thiên hà, ngưu lang muốn hỏi ôn thần chuyện, buồn vui theo sóng cũng vậy thôi.”

Gợn sóng tán đi.

Phần thưởng: Hai viên ôn đan.

Bình Luận (0)
Comment