Tay Tần Hà vừa lật một cái, trong tay đã xuất hiện hai viên đan dược màu xanh ngọc bích, tròn vo, to cỡ trái nho.
Ôn đan: Đan dược đến từ Thâm Uyên, do Dược sư chế tạo ra, viên thuốc này cực kỳ mạnh, hoà nước mà dùng, có thể xua tan hết tất cả mọi ôn dịch trên thế gian.
Lại gặp được Thâm Uyên vạn năng, cho hai viên đan dược này đúng quả thực là rất phù hợp với tình thế.
Tần Hà không hề nghĩ ngợi, tung một cái, một viên đan dược đã bay vào trong miệng.
Vừa cắn xuống.
Giòn tan.
Giống như là ăn đậu tằm.
Nhai a nhai a nuốt xuống.
Mùi vị không ngon không dở, không biết là làm từ cái gì.
Nhưng mà sau một khắc, Tần Hà lại là biến sắc.
Một luồng dược lực sôi trào mãnh liệt ở trong bụng giống như là đang dời sông lấp biển, khiến Tần Hà cảm giác như là thứ mình nuốt xuống không phải là một viên đan dược, mà là cả ngàn quân vạn mã.
Nếu là một người bình thường, tất nhiên là hiện tại đã bạo thể mà chết.
Nhưng Tần Hà thì khác.
Cật tiên công!
Răng đồng răng sắt dạ dày kim cương, bất kể là ăn vào cái gì, cũng đều có thể tiêu hoá.
Cật tiên công tự động vận chuyển, hai cái thất tuần nội kình rung động ầm ầm trong cơ thể, dược lực mênh mông rất nhanh đã bị áp chế xuống.
Sau một lát.
“Phốc”
Tần Hà đánh một tràng rắm rất rất rất dài.
Trong đầu có nhắc nhở: Nội kình +3 năm.
Khuôn mặt Tần Hà run rẩy, nhìn kỹ lại chú giải của ôn đan: viên thuốc này cực kỳ mạnh, hoà nước mà dùng....
Ngay tức thì cả khuôn mặt đều đen sì.
Hố cha a!
Vừa rồi không nhìn cẩn thận, cái thứ này phải hoà nước mà dùng.
Mấu chốt nhất là, dược lực mạnh như vậy cũng không phải là dành cho một người a, nói không chùng là có thể dùng cho mấy vạn người, kết quả là lại bị mình một miếng nuốt xuống bụng.
Hay lắm.
May mà có phần thưởng một cái Cật tiên công, nếu không lại có chuyện vui lớn.
Tần Hà không khỏi hoảng sợ một trận.
Trong lòng âm thầm cảnh tỉnh mình, sau này, phàm là đồ vật nuốt xuống bụng đến từ Thâm Uyên, trước khi hiểu rõ ngàn vạn lần không thể nuốt luôn vào bụng.
Bằng không một ngày nào đó bị gài chết mà còn không biết.
Từ khi học tập môn công pháp Cật tiên công này, Tần Hà liền như Tỳ Hưu, chỉ ăn chứ không tiêu.
Không ngờ rằng lại bị một cái ôn đan phá giới.
Đánh một hơi dài như vậy, cả phòng đều là mùi lạ, còn từ khe hở trên cửa sổ lọt ra ngoài.
Dẫn đến bốn người Từ Trường Thọ cùng với tổ ba người nhân vật phản diện đang đi đi lại lại không hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Tần Hà, có sao không?”
Giọng của Từ Trường Thọ ở ngoài cửa vang lên.
Gia hoả này hít mũi quanh cái lò hỏa táng một vòng, trái ngửi phải ngửi mới tìm được đầu nguồn của cái mùi lạ này, phòng thiêu thi số bảy.
“Ta không sao, rất tốt.” Tần Hà ứng phó một câu.
“Không có việc gì thì tốt, ngươi đốt cái gì vậy, toàn bộ lò hỏa táng đều thúi.”
“Cái này....” Tần Hà vắt hết óc dàn xếp, não nhảy số một cái vội vàng nói: “Là do túi thơm trên người thi thể bị cháy, mùi đó là hương liệu bên trong bị cháy tạo ra.”
“A, phải không, vậy được rồi.”
“Hương liệu? Hitz..... Đây sẽ không phải là Long tiên hương đi?” Lúc này, Lăng Trung Hải lên tiếng.
Tổ ba người nhân vật phản diện đều đứng ở ngoài cửa, cùng Từ Trường Thọ ngửi mà tìm đến đây.
“Đầu nhi, ngươi chắc chắn đây là Long tiên hương?” Giọng nói Lý Thiết phấn khích đến không thể giải thích được.
“Chắc là vậy, ta từng đi đến Nguỵ Vương Phủ một lần, trước mặt Nguỵ Vương Cửu Thiên Tuế đốt Long tiên hương, chính là cái mùi này.”
“A?”
“Đầu nhi, Long tiên hương đó là thần hương ngự dụng có thể kéo dài tuổi thọ, giải trừ bách bệnh a.” Cao Lâm Khôn cũng kích động lên.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau hít a!”
“Hít hít hít, mau mau hít, qua thôn này sẽ không còn tiệm này a.”
Kết quả là, ở chỗ khe hở dưới cửa sắt lớn phòng Tần Hà, có tám cái lỗ mũi xếp thành một hàng, phập phồng, phập phồng.
Tần Hà: “→_→**”
Hắn chưa kịp nói cái gì, mà hắn có thể nói cái gì nữa?!
Vai diễn của từng người đều nhiều như vậy.
Nên lấy cái gì cứu vớt các ngươi đây?
Một lát sau, mùi dần dần nhạt đi.
Từ Trường Thọ: “Tần Hà, cái hương kia đốt hết rồi sao, ngươi thử khều lên xem thử, có thể đốt thêm ra chút mùi hay không.”
Tần Hà: “....”
Một đêm này, bình an mà quỷ dị.
“Ò ó o”
Hai canh giờ sau, phía đông bừng lên ánh sáng bạc, gà trống gáy vang.
Một ngày làm việc kết thúc.
Cửa từng phòng thiêu thi theo thứ tự mở ra, đám thợ thiêu thi giao tro cốt xong liền mau chóng đi ăn sáng rồi nghỉ ngơi.
Ôn dịch vừa tới, áp lực công việc sẽ rất lớn.
Đây chính là thứ kinh khủng khiến người chết cả từng vùng, từng vùng.
Tối hôm nay tất nhiên sẽ không thể nhẹ nhõm.
Ngay cả Tần Hà cũng không đi ra ngoài, ở phòng thiêu thi nghỉ ngơi một ngày.
Một viên ôn đan, khiến cho hắn vừa mới hơi đói đã thành ăn no.
Nhưng mà hiển nhiên là viên ôn đan kia có hơi bị lãng phí, chỉ cho ba năm nội kình, xem như không có lợi cho lắm, đốt bừa một bộ thi thể ở bãi tha ma đều có phần thưởng xấp xỉ như vậy.
Dù sao cũng là đốt thi biến bật xác mà được.
Quả nhiên, ngày thứ hai trời còn chưa tối, đội xe Phi Ngư Vệ lại tới, tám chiếc xe ngựa.
Ba mươi bảy bộ thi thể, còn nhiều hơn hôm qua.
Tần Hà được phân cho hai bộ, lại lần nữa thuận lợi mà thiêu thi.
Phần thưởng đều là đạo hạnh, tất cả tăng thêm 12 năm.
Đây mới là mức độ bình thường của ôn thi, bởi vì không phải là đột tử cũng chẳng phải là hung sát, cho nên không nhiều oán khí, phần thưởng cũng ít hơn.
Lại là hừng đông, ngay khi Tần Hà chuẩn bị giao tro cốt, có người đến lò hỏa táng.
Ai?
Phi Ngư Vệ, cưỡi ngựa, phong trần mệt mỏi.
Vừa đến đã triệu tập 4 tên còn đang thu nhận tro cốt từ thợ thiêu thi, đưa một phong thư lại nói nhỏ vài câu rồi đi.
Tần Hà không mở ra Thuận phong nhĩ cũng biết, chắc hẳn là Phi Ngư Vệ yêu cầu thợ thiêu thi đi huyện Phòng.
Nhiều ôn thi đưa đến kinh thành như vậy, coi như rắc vôi nhiều hơn nữa cũng khó mà đảm bảo được ôn dịch sẽ không lây lan vào kinh thành.
Đúng như dự đoán, Lăng Trung Hải lập tức tập trung đám thợ thiêu thi lại, tuyên bố muốn từ lò hỏa táng rút ra 10 người đi huyện Phòng, xây lò hỏa táng tạm thời ngay tại chỗ, đốt thi thể vùng lân cận, nhiệm vụ không có kỳ hạn.
Còn về nhân tuyển thì từ Lăng Trung Hải trực tiếp chỉ định.
Đám thợ thiêu thi bắt đầu tới tấp tránh né ánh mắt của Lăng Trung Hải, vẻ mặt sợ hãi.
Nói nhảm.
Đi huyện Phòng đốt xác, mỗi ngày đều tiếp xúc với lượng lớn thi thể, có thể còn chưa được rắc vôi khử độc qua, ngươi là cứng đến có bao nhiêu cái mạng mới không bị lây nhiễm bệnh?
Nhiệm vụ như vậy, còn nguy hiểm hơn việc đốt liên tục ba bộ hung thi.
Hoàn toàn có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Kết cục rất có thể là đoàn diệt.
Nhưng mà lại có một người cực kỳ phấn khích, đương nhiên đó là Tần Hà.
Huyện Phòng đã trở thành một nhà xác cỡ lớn, cái khác thì không nhiều, nhưng thi thể thì rất nhiều.
Cơ hội ôm một đống phần thưởng.
Nhưng Tần Hà lại nghe được câu cuối cùng của Lăng Trung Hải, nói là từ hắn ta chỉ đích danh định ra, trái tim lại thịch một cái, nhìn về phía Lăng Trung Hải.
Quả nhiên, Lăng Trung Hải hoàn toàn không hiểu được sự chờ mong trong ánh mắt Tần Hà, hắn ta còn cố ý cho Tần Hà một ánh mắt “yên tâm”.
Yên tâm?
Yên tâm em gái ngươi!
Tần Hà lập tức muốn chửi má nó.
“Giác ngộ” thấp đến sầu người của tổ ba người nhân vật phản diện đến khi nào mới có thể tiến bộ đây?
“Lý Qua Tử, Lưu Tam Cân, Lão Lương Đầu, Cố Tứ Hải....” Lăng Trung Hải chỉ đích danh từng người, gọi đến ai người đó ủ rũ.
Một người hai người ba người....bảy người tám người chín người....
Ngay khi Lăng Trung Hải chuẩn bị chỉ ra người thứ mười, Tần Hà ai nha một tiếng, thân thể bỗng nhiên lảo đảo một cái, thùng tro cốt trong tay không biết tại sao lại đột nhiên văng ra ngoài, "tạch rầm" một cái đập trúng cái trán của Lăng Trung Hải.