Chương 517 - Chúng chính doanh triều
Chương 517 - Chúng chính doanh triềuChương 517 - Chúng chính doanh triều
Ngụy Trung Lương chết.
Ông ta giống như A Kỳ Na, chết vì sự nghi ky của đế vương.
Khác biệt là, A Kỳ Na không thẹn với lương tâm, Ngụy Trung Lương thì chết chưa đền hết tội.
Nhưng bất kể là trung hay gian, một khi bị đế vương nghi ky, kết quả đều không khác biệt lắm, chỉ khác ở chỗ chết như thế nào.
Giống như một trái dưa hấu, khi ngươi nghi ngờ nó có phải là dưa còn xanh hay không, thì nó đã khó đảm bảo rằng nó chín.
Bởi vì việc nó có phải dưa xanh hay không không quan trọng, quan trọng là, ngươi sợ nó là dưa còn xanh.
Đế vương cũng như vậy, khi đế vương nghi ngờ ngươi thì lòng trung thành của ngươi đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là, đế vương e sợ ngươi.
Không có cách, cái nghề nghiệp đế vương từ xưa tới nay vẫn luôn có độ nguy hiểm cao, có chứng cứ vô cùng xác thực, bị ám hại khoảng chừng một nữa, chết một cách không rõ ràng lại chiếm gần một nửa, sống yên chết già thì chẳng có được mấy người.
Độc dược trong thiên hạ tổng cộng một thạch thì hoàng cung độc chiếm tám đấu.
Cái gì gọi là 'cô gia quả nhân, cái này liên gọi là cô gia quả nhân, tín nhiệm, là phải lấy mạng đi đánh cuộc.
Từ xưa bậc đế vương có bao nhiêu bạc tình, giết huynh đệ, giết phụ, giết thê tử còn không phải chuyện lạ, huống chỉ là bách quan cấp dưới.
Ngụy Trung Lương chết, Hoàng đế nổi giận, liên tiếp hạ hai đạo thánh chỉ lệnh cho Phi Ngư Vệ cấp tốc phá án.
Phi Ngư Vệ ngay tức thì giam giữ tất cả tăng nhân Quảng Duyên Tự để điều tra.
Sau một hồi lục soát, thật sự là điều tra ra vấn đề.
Mấy tháng trước Quảng Duyên Tự thu nhận hai tên tăng nhân đến từ đất Liêu, còn lục soát được vật phẩm mang chữ viết Địch tộc và hai bình rỗng đã từng chứa độc dược chưa kịp tiêu hủy từ trong những vật dụng tùy thân của bọn họ.
Cái này gọi là bắt được cả người cả tang vật.
Sau một phen tra hỏi, hai tên tăng nhân không chỉ thừa nhận tội, còn khai ra thân phận - mật thám Ám ảnh Bát bộ Địch quốc, nhiệm vụ chính khi xuôi nam là ẩn núp và ám sát các nhân vật chủ chốt của Đại Lê.
Kết quả, trong vòng không đến nửa ngày Phi Ngư Vệ đã kết án.
Nhân chứng, vật chứng, lời khai đều có đủ, án thép như núi.
Hoàng đế biết được kết quả phá án, lập tức hạ chỉ Hành hình ti lăng trì xử tử mật thám Địch Lỗ, tất cả tăng nhân Quảng Duyên Tự đày đi trấn thủ biên cương, đồng thời lệnh truyên Hàn lâm viện soạn tiểu sử cho Ngụy Trung Lương, an táng long trọng. Nói tóm lại, hành động diệt trừ Ngụy Trung Lương của Sùng Chính cực kỳ thành công.
Khi tấu chương của Liễu Trường An vừa xuất hiện, hắn ta đã nhanh chóng giao Liễu Trường An cho Ngụy Trung Lương xử lý, tỏ vẻ trấn an và tin tưởng, sau khi tạm thời ổn định được Ngụy Trung Lương thì quả quyết thông qua ám vệ Phi Ngư độc chết Ngụy Trung Lương.
Nhưng Sùng Chính lại xem nhẹ một chuyện, Yêm đảng là thế lực chính trị duy nhất có thể áp chế đảng Đông Lâm, mà sự tôn vong của Yêm đảng thì hoàn toàn cột chặt trên thân Ngụy Trung Lương.
Ngụy Trung Lương vừa chết, Yêm đảng liên mất đi người lãnh đạo.
Kẻ xem như có chút uy danh duy nhất là Binh bộ Thượng thư Thôi Trình Tú, nhưng mà còn không đợi Thôi Trình Tú ổn định lòng quân, ngay vào ngày thứ hai khi lâm triều, người của đảng Đông Lâm đã quần ẩu chết hắn ta.
Không sai, một đám quan văn vai không thể gánh tay không thể xách vậy mà lại quân ẩu chết một viên quan to nhị phẩm vào lúc thượng triều.
Hành động không khác gì đám giang hồ sống mái với nhau.
Sùng Chính nghe tin thì hoảng hồn, vội vàng hạ chỉ lùng bắt mấy tên quan viên tham dự quần ẩu.
Nhưng mà hắn ta vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này, cũng không có mượn cơ hội này để chèn ép Đông Lâm nâng đỡ Yêm đảng hoặc là phân chia bè cánh, mà là đứng giữa tiếng quân hô của đảng Đông Lâm, giơ bản tử lên thật cao rồi nhẹ nhàng đánh xuống, chỉ phạt đám quan viên bị bắt ba tháng bổng lộc.
Đám quan viên bị bắt sau khi được thả ra không chỉ không cho việc này là nhục, còn vênh váo đắc ý, tràn đầy hãnh diện tự cho mình là "công thần giết Yêm'.
Từ đây, cán cân của triều đình Đại lê đã hoàn toàn mất cân bằng, một đợt hành động thanh toán Yêm đảng rầm rộ đã là không thể nào tránh khỏi.
Mười tám tháng tám âm lịch, Hộ bộ Tả thị lang Ngạn Văn Trung liệt kê ba mươi tội trạng của Ngụy Trung Lương và Yêm đảng của ông ta, xin diệt trừ Yêm đảng.
Mười chín tháng tám âm lịch, Lại bộ Thượng thư liên danh hai mươi ba tên quan viên, đề nghị tra rõ Ngụy Trung Lương.
Hai mươi tháng tám âm lịch, bảy mươi sáu tên quan viên trong triều đình một lần nữa liên danh đề nghị tra rõ Ngụy Trung Lương, Thôi Trình Tú, Điền Nhĩ Canh, Hứa Hiển Thuần cùng ngũ hổ ngũ bưu.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, các tài liệu đen của Yêm đảng giống như bông tuyết bay lên trên ngự án Sùng Chính, làn sóng thỉnh cầu tru diệt Yêm đảng hết đợt này lại đến đợt khác, đợt sau cao hơn đợt trước, đến mức lâm triều hoàn toàn không có cách nào nghị sự.
Bởi vì bất kể có tấu lên chuyện gì, qua vài ba câu vẫn luôn có thể kéo đến trên Yêm đảng, sau đó chính là thiên về một bên dùng văn chương để lên án tội trạng.
Nam đảng, Tuyên đảng, Tề đảng, Bắc đảng có thể lực nhỏ yếu, mắt thấy tình thế không đúng, để tránh bị liên lụy, thi nhau gia nhập vào hàng ngũ chinh phạt.
Về phần bên phía Yêm đảng, hoàn toàn là đối diện với ngày tận thế, có kẻ muốn tự vệ trở mặt làm kẻ chỉ điểm, có kẻ ôm từng rương từng rương vàng bạc ý đồ hối lộ đại lão đảng Đông Lâm, còn có kẻ dứt khoát từ quan chạy trốn.
Một vài kẻ có chút lực lượng phản kháng cũng bị nhấn chìm trong nước miếng như thủy triều.
Có thêm trợ lực của những kẻ phản bội Yêm đảng, hỏa lực của Đông Lâm càng mạnh hơn, mỗi một vụ việc, có thể nói là chứng cứ vô cùng xác thực, bằng chứng như núi.
Cho dù là Địch Nhân Kiệt còn sống cũng sẽ không có ý kiến phản đối.
Tường đổ muôn người đẩy, trống thủng vạn người đập, giậu đổ bìm leo.
Sùng Chính cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tình thế trong triêu đình cuồn cuộn, cũng từ lòng e sợ với tàn dư Yêm đảng, hạ chỉ Tam pháp ty xét hỏi Yêm đảng.
Chú ý chọn từ, xét hỏi.
Nhưng mà không quan tâm là Yêm đảng hay là Đông Lâm, kẻ nào có thể chịu đựng được việc xét hỏi chứ?
Chỉ khác nhau ở chỗ, ai hỏi ai trả lời mà thôi.
Không quá hai ngày.
Hai trong ngũ hổ Yêm đảng: Hứa Hiển Thuần cùng Điền Nhĩ Canh lần lượt sợ tội tự sát.
Đảng Đông Lâm từ việc này mở ra điểm đột phá, thuận thế đuổi giết, liên tiếp lôi kéo đổ tội, vu cáo, cuối cùng kéo hết toàn bộ Yêm đảng vào lồng.
Hơn nửa tháng sau đó, tất cả văn võ thái giám Yêm đảng tại Kinh thành đều bị bỏ ngục, mấy chục thánh chỉ cấp tốc đi khắp toàn quốc, lùng bắt dư đảng.
Chức vị trống đều do Đông Lâm không năằm trong triều chính điền vào.
Nhân xưng "Chúng chính doanh triều".
Sùng Chính biết nghe lời phải, lập lại trật tự, được triều đình và dân gian phụng làm "Phục hưng thánh quân”, tâng bốc một cách trắng trợn.
Thế là tiếp đó, trung tuần tháng chín, chuyện mấu chốt quyết định vận mệnh Đại Lê tới.
Hộ bộ Thượng thư liên danh hơn ba mươi tên quan viên tấu xin xóa bỏ Xưởng giám, thay đổi từ Hộ bộ phái người thu thương thuế Giang Nam, đồng thời liệt kê hai mươi tội trạng của Xưởng giám.
Đông Lâm đầy cả sảnh đường lời thê son sắt bảo đảm, thay đổi từ Hộ bộ phái người thu thương thuế, hàng năm có thể tăng số lượng thuế thu được lên năm trăm vạn lượng bạc, cách chức Xưởng giám trắng trợn vơ vét của cải, đứng giữa kiếm lợi ảnh hưởng đến lợi ích chung, lắng xuống lòng căm phẫn của dân chúng Giang Nam.
Sùng Chính đắm chìm trong sự tán dương "Phục hưng thánh quân" không hiểu rõ ràng mọi việc, tiếp tục "biết nghe lời phải", hạ một đạo thánh chỉ đến Giang Nam, xóa bỏ toàn bộ tất cả Xưởng giám, đội Đốc lương thu vét thuế ruộng dưới trướng Ngụy Trung Lương, tổng cộng hơn năm ngàn người.
Từ nay về sau để Đông Lâm tự thu thuế ruộng của "bản thân mình".
Ngày thánh chỉ đến Nam đô, địa chủ cường hào phú thương Giang Nam một người làm quan cả họ được nhờ, hướng về phương bắc hô to "Vạn tuế”, sau đó dẫn gia đỉnh hộ vệ, đốt, giết, cướp bóc toàn bộ kho bạc, kho lương, đội thuyền của Xưởng giám cùng đội Đốc lương không còn thừa một mống, có oán báo oán, có thù báo thù.
Hơn năm ngàn Xưởng giám, đội Đốc lương tử thương vô số, những người còn lại trốn vào sơn dã, đến đây tiêu tán.
Cũng chính vào ngày hôm đó, kim long khí vận chiếm cứ phía trên hoàng cung bỗng nhiên hư hóa, trở thành dáng vẻ suy yếu mờ nhạt, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra là hình rồng.
Cảnh tượng này khiến Vương thần toán hít ngược một hơi khí lạnh, hoảng sợ thốt lên: "Đại Lê xong rồi!"