Chương 516 - Không thể làm gì
Chương 516 - Không thể làm gìChương 516 - Không thể làm gì
"Lên!"
Nam tử trung niên mặc huyền y hưởng ứng đầu tiên, dẫn đầu chống chọi ngọn lửa mãnh liệt xông về phía trên thiên lao.
Nhưng mà gã chỉ cảm thấy tâm mắt hỗn loạn một trận, đến khi khôi phục lại, tập trung nhìn kỹ.
Bản thân vậy mà lại đứng trước mặt Thương Chiến.
Lúc này nhìn về phía trên thiên lao, Tân Hà đang vung lên xẻng đen, hung hăng quét về phía bốn vị thần hữu xông lên trên thiên lao theo sát phía sau gã.
Lại là di hình hoán ảnh!
"Bành!"
Bốn vị thân hữu đáng thương, không có chút phòng bị nào, cũng không có một tia may mắn nào, cứ như vậy đã bị quét bay.
Máu vẩy trời cao.
Mắt thường có thể thấy, máu của bọn họ nhanh chóng biến thành màu xám tro vẩn đục.
Đây chính là dấu hiệu của việc tuổi thọ và nhục thể đã khô cạn.
Tần Hà một lần nữa từ trên cao nhìn xuống, nhếch miệng nở nụ cười, vươn ngón tay ngoắc ngoắc Thương Chiến: "Ngươi tới nha ~"
"Đáng hận!"
Thương Chiến nổi điên, nhảy lên tiếp tục chiến đấu với Tần Hà.
Di hình hoán ảnh đáng chết kia hoàn toàn chính là đồng nghĩa với 'không giảng võ đức".
Ngay sau đó là binh binh bang bang, hai người lại đánh khó phân thắng bại ở phía trên thiên lao.
Một đám Ngụy Thần tận lực chống đỡ Nam Minh Ly Hỏa, liên tiếp có Ngụy Thần suy yếu bị Nam Minh Ly Hỏa bén lửa, tiếp đó bị hoàn toàn cắn nuốt trở thành một phần nhiên liệu.
Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành phải hợp lại cùng nhau chống lên lông bảo vệ một lần nữa.
Tần Hà thấy vậy, đánh giả một xẻng, lại dùng di hình hoán ảnh vọt vào.
Thương Chiến liếc qua lỗ hổng một cái, do dự trong chớp mắt, Tân Hà chui vào trong lồng bảo hộ, lỗ hổng kia đã hoàn toàn mở rộng ra trước mặt y.
Không lãng phí thêm thời gian, Thương Chiến quyết định chém ra một cú chém mạnh nhất, trường đao rực sáng lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hung hăng chém về phía lỗ hổng.
"Rầm"
Một tiếng vang thật lớn, Thương Chiến chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rân, bạch bạch bạch lui về phía sau, suýt chút nữa rơi xuống từ trên không.
Tập trung nhìn kỹ, trên lỗ hổng lập lòe đường vân tương tự như mai rùa,... Không ngờ lại là một loại pháp trận nhỏ về phòng ngự. Thương Chiến chỉ cảm thấy sắp điên rồi!
Cái tên Ngụy Vũ khốn kiếp này, lại bố trí một pháp trận nhỏ để lấp kín lỗ hổng.
Chém xuống một đao, pháp trận chập chờn.
Tin là nếu chém thêm mười mấy đao nữa, trận này sẽ bị hao hết năng lượng mà vỡ tan.
Nhưng vấn đề là, đám thủ hạ lính tôm tướng cua của mình, không chống nổi thời gian mười mấy đao này.
Chỉ với thời gian chém một đao này đã tổn thất thêm bảy tám tên rồi.
Nếu không phải bọn họ có kinh nghiệm, chạy tứ tán, thì tổn thất sẽ còn lớn hơn.
Thương Chiến không dám trì hoãn nữa, lập tức quay người đi cứu viện, chặn Tần Hà lại.
Kết quả, cục diện tiếp đó lại lâm vào một vòng tuần hoàn chết.
Nếu như chúng thần phân tán thì cũng chỉ có thể chống đỡ đợi đến khi Nam Minh Ly Hỏa đốt hết nhiên liệu.
Nếu như tụ tập lại tạo trận thì lập tức sẽ dẫn tới Tần Hà đến cày đất, dù là có Thương Chiến ở đó cũng là như vậy.
Lồng bảo vệ có thể ngăn cản được Nam Minh Ly Hỏa nhưng không ngăn cản được Tần Hà.
Vốn tưởng rằng lỗ hổng trên đại trận sẽ là điểm đột phá.
Nhưng kết quả lại phát hiện, chỗ đó đúng là có thể đột phá, nhưng cái giá tử thương, Thương Chiến gánh không nổi.
Nếu như là trước kia, cho dù không dựa vào thực lực nghiền ép, Thương Chiến cũng có một trăm biện pháp trấn áp Tần Hà.
Nhưng hiện tại không bột đố gột nên hồ, thiên địa mạt pháp, không chỉ là linh khí biến mất, ngay cả rất nhiều bảo vật ẩn chứa linh khí cũng bị khô cạn.
Dù là linh khí cũng không chịu được mạt pháp dài đằng đãng.
Thứ duy nhất còn có thể đối kháng mạt pháp, e là cũng chỉ còn thần khí.
Trong lòng Thương Chiến âm thầm kêu khổ, sau khi ép Tần Hà lui lại một lần nữa, song phương lại giằng co.
Tần Hà cũng không dám bức ép quá mức, lui tới phía trên thiên lao, phòng thủ lỗ hổng.
Bởi vì hắn vẫn luôn cảm thấy, Thương Chiến còn có lá bài tẩy chưa sử dụng.
Phương thức tự chém một đao có hai loại.
Một loại là tán công, một loại là tự phong ấn mình.
Tán công thì đương nhiên không cần phải nói, cho dù có tiến vào tiên vực đầy đủ linh khí, muốn một lần nữa tu luyện trở lại như lúc trước cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Thứ hai là tự phong ấn mình, nhưng phong ấn vẫn sẽ sinh ra tiêu hao, số lượng dồn lại qua nhiều ngày tháng tuyệt đối cũng không thể khinh thường.
Huống chi phong ấn đã khó, giải trừ phong ấn cũng rất khó.
Nhưng là... Chuyện này cũng không thể có thể bài trừ việc có pháp môn đặc thù nào đó có giải pháp thay thế.
Tần Hà trực giác, Thương Chiến có lẽ sẽ có.
Y tức giận nhưng lại không hề hoảng loạn, ngược lại, sát khí trong mắt y càng lúc càng đậm.
Đó chính là dấu hiệu của việc còn có lá bài tẩy, mặc dù kết quả mở ra lá bài tẩy này sẽ khả năng rất lớn là lấy mạng đổi mạng, ít nhất là sẽ phải bỏ ra một cái giá rất lớn.
Cho nên... Tân Hà không hê muốn ép y quá mức.
Trai cò tranh đấu, ngư ông được lợi, nếu dồn ép quá mức, Thương Chiến liều mạng để cho các Ngụy Thần khác chạy mất thì phiên toái,
Tóm lại: Thương Chiến nhất định phải là kẻ chết cuối cùng.
Vừa rồi thông qua dò xét, thực lực Ngụy Thần yếu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, cho nên dù có quần đấu cũng chẳng làm gì được Tần Hà.
Nếu đã như vậy, tất nhiên là phải đổi sách lược một chút.
Nam Minh Ly Hỏa vẫn đang cháy, cháy rừng rực mạnh mẽ, thời gian nằm ở bên phía mình, không cần vội vàng nôn nóng.
Ban đầu vì để xây dựng nên cái "lò đốt xác" khổng lồ này, Tần Hà có thể nói là đã móc rỗng số than đá giá trị mấy chục vạn bạc trắng của Trung Sơn Vương phủ.
Bên trong trận pháp thiên lao lớn như vậy, than đá rải đây đất, dày chừng hơn hai thước.
Song phương giằng co, cái xẻng đen biến thành một băng ghế nhỏ, hắn liên ngồi ngay trước lỗ hổng, bình chân như vại.
Bách biến thần binh, có thể biến đổi thành bất cứ vũ khí gì.
Băng ghế nhỏ thuộc về hưu nhàn giải trí, là thần binh lợi khí giết người diệt khẩu, được xưng là đứng đầu trong bảy loại lợi khí.
Như vậy tất nhiên là cái xẻng có thể biến thành.
Thương Chiến thấy vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Lúc này y liều mạng cũng không đúng, không liều mạng cũng không đúng.
Trong lúc do dự, thỉnh thoảng đám Ngụy Thần lại vang lên một tiếng hét thảm.
Cùng lúc đó, bên ngoài.
Quảng Duyên Tự ở Kinh Thành được xem như chùa chiên Hoàng gia, vừa nghênh đón một việc lớn.
Trong cung truyền ra thánh chỉ, Hoàng đế vì cầu phúc cho bách tính thiên hạ, đặc biệt mở pháp hội Trung Thu, bách quan cùng đi.
Xét thấy có tiên lệ Khách Thị bị ám sát, pháp hội cầu phúc lần này, toàn thể Phi Ngư Vệ đều xuất động, ba bước một trạm gác, năm bước một vọng gác, canh phòng nghiêm ngặt.
Hoàng đế dẫn các đại thần nội các, thái giám tổng quản, thân vương huân quý, tổng cộng hơn trăm người đi cầu phúc. Tuy rằng người đi theo không ít, nhưng Hoàng đế hạ chỉ, để tất cả người đi theo trang bị nhẹ nhàng, tuỳ tùng đơn giản, văn võ đi riêng thành hàng hai bên Ngọc liễn, do vậy cảnh tượng cũng không lộ vẻ hoành tráng.
Pháp hội cử hành hết thảy như thường, văn võ theo chúng tăng tụng kinh cầu phúc, mặc dù đa phần đều là thêm vào cho đủ đội hình, nhưng pháp hội kéo dài hơn một giờ, vẫn không khỏi khô miệng khô lưỡi.
Sau khi pháp hội kết thúc, tăng hầu đưa tới nước trà, cung cho Hoàng đế bệ hạ cùng văn võ bá quan giải khát.
Ngay vào lúc này, tổng quản thái giám Ngụy Trung Lương hầu hạ bên cạnh Hoàng đế đột nhiên bụp một tiếng ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.