Chương 519 - Mệt mỏi rồi, hủy diệt đi
Chương 519 - Mệt mỏi rồi, hủy diệt điChương 519 - Mệt mỏi rồi, hủy diệt đi
Lò hỏa táng.
Tần Hà nằm trên đệm chăn, đau lưng mỏi eo chân chuột rút không nói, còn đau đầu.
Không thay đổi được, thật sự là không thay đổi được.
Quyền đánh Đông Lâm, chân đá Địch tộc, điên cuồng đánh đập yêu ma, xử luôn cả Ngụy Thần.
Con mẹ nó phí hết bao nhiêu công sức mới kịp chặn suối nguồn phe địch cho ngươi.
Kết quả... Sùng Chính con mẹ nó vậy mà lại nhảy xuống?
Còn có vương pháp không?
Còn có luật pháp không?
Ngươi chính là đánh phối hợp cùng người khác như vậy sao?
Lương tâm không đau à?
Tân Hà cảm giác mình bị thương rất nghiêm trọng, chính là cái loại thương tích đây mình kia.
Lần gần nhất bị thương như vậy vẫn là lần cứu thánh nữ Liên giáo kia, mất không một viên kim sang hoàn không nói, thiếu chút nữa còn không giữa được cái mạng nhỏ này.
Ta vốn đem lòng hướng về ánh trăng sáng, tiếc rằng trăng sáng chiếu mương máng.
Mệt quá, mệt mỏi quá.
"Gia, ngài đỡ hơn chút nào chưa?" Vương Thiết Trụ nhẹ nhàng day huyệt Thái dương cho Tần Hà, nhẹ giọng hỏi.
Trong động bảy ngày bằng ngàn năm bên ngoài, chuyến đi này của Tần Hà, ở trong đại trận thiên lao không quá ba ngày ba đêm, nhưng mà ở bên ngoài đã trôi qua gần một tháng.
Thế cục triều đình đại biến, Yêm đảng đã bị tiêu diệt, chư quân Đông Lâm "Chúng chính doanh triều", Tần Hà trở lại, vừa nghe được những tin tức này thì lập tức nằm xuống, uống liên tục hai viên kim sang hoàn mới thở bình thường được.
"Chưa đỡ, vẫn cần xoa bóp." Tân Hà nhắm mắt lắc đầu.
"Vâng vâng." Vương Thiết Trụ vội vàng gật đầu.
Sau đó bầu không khí trâm mặc một lúc lâu, Hôi Mễ Khâu thận trọng phân tích nói: "Đại quan nhân, cục diện trước mắt là, tân đế đã bị đảng Đông Lâm lừa gạt, Đông Lâm trong triều đình đã là mây đen che đỉnh, mà đây chỉ là thứ yếu. Điều trọng yếu là, không có binh lương và lương thực từ Giang Nam, lập tức sẽ xảy ra loạn lớn.
"Đông Lâm vốn là một đám người từ cường hào phú thương ủng hộ lên, bọn họ tuyệt đối sẽ không lấy thuế ruộng của phú thương cường hào bỏ vào trong quốc khố. Số lượng lớn như vậy, chưa nói đến việc căn bản là không thể thay thế, ngay cả thay thế được thì cũng cần thời gian mở rộng nguồn. Tiền tuyến còn đang dụng binh, có thể sẽ không chờ được lâu như vậy."
"Vậy ngươi cảm thấy còn bao nhiêu thời gian?" Tần Hà hơi mở mắt liếc nhìn nó một cái, chuyện về giới tu luyện nó không dễ dàng thăm dò, ngược lại thì những chuyện như vậy lại hạ bút liền thành.
"Tối đa là một tháng nhất định có đại biến, vê phần thời cuộc sẽ phát triển như thế nào thì khó mà nói." Hôi Mễ Khâu trâm ngâm một chút, phỏng đoán nói.
"Nhanh như vậy?" Tân Hà mở mắt ra.
"Gia ngài có chỗ không biết, lúc hoàng đế trước còn tại vị, vì để dẹp yên phản loạn đất Lỗ, đã khất nợ nửa năm Liêu lương và Tiễn lương, trước đó binh tướng tiếng oán than dậy đất, là Ngụy Trung Lương cam kết với bọn họ, đợi đến khi Giang Nam thu hoạch vụ thu sẽ bổ sung đầy đủ theo định mức."
"Mặc dù Ngụy Trung Lương không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng uy tín của ông ta cũng không tôi, cho nên lúc này tiền tuyến mới không gây ra đại loạn gì."
"Khẳng định là hiện tại chuyện xảy ra ở trong triều đã truyền ra khắp tiền tuyến, công văn thúc giục lương thực thúc dục tiền lương chắc hẳn là đang theo khoái mã trên đường chạy tới Kinh thành."
"Hai ngày trước ta nghe ngóng được, tuy năm nay Giang Nam thu hoạch khá tốt, Ngụy Trung Lương đã thu vét một số lượng lớn lương thực và bạc lương, đã bắt đầu đóng lên thuyền chuẩn bị vận chuyển. Đáng tiếc là chậm một bước, thánh chỉ tân đế tới trước Giang Nam một bước, số lương thực và tiền lương kia đã bị tranh nhau cướp không còn một mống, ngay cả thuyên vận chuyển cũng bị đốt đi, Xưởng giám và đội Đốc lương cũng đã bị đánh tan."
"Nếu như tin tức này lại truyền ra tới tiền tuyến, loạn chỉ là vấn đề thời gian và mức độ, xem xét tổng thể thì tình hình cực kỳ không lạc quan." Hôi Mễ Khâu nói tỉ mi.
"Khất nợ lương nửa năm?
Vương Thiết Trụ mở to hai mắt, hỏi: "Vậy đó không phải chính là một thùng thuốc nổ sao?”
Cái chuyện thiếu lương bổng thiếu lương thực này, nó chính là tràn đầy thấu hiểu.
Hồi tưởng lại năm ngoái, nó làm việc ở ngay cái phòng thiêu thi này, làm ba ngày đói chín bữall
Cũng chính là không phản kháng được, nếu như mà nó năng lực phản kháng, nó đã tạo phản rồi.
Làm việc mà chẳng được ăn uống gì, tượng đất còn có ba phần hỏa khí, huống chỉ là kiêu binh hãn tướng liều mạng chiến đấu có hôm nay không có ngày mai trên tiên tuyến?
"Không khác bao nhiêu đâu." Hôi Mễ Khâu gật đầu, nói: "Không bao lâu nữa thời tiết sẽ chuyển lạnh, tiền tuyến không có lương thực không có lương bổng không nói, việc cung cấp lương thực lương bổng sau này cũng không cần trông cậy vào. Ngay cả trù lương ngay tại chỗ cũng không thể thực hiện được, phía bắc đánh trận đã đánh thành như vậy, nào còn có lương thực nữa. Các phiên vương huân quý cùng cường hào quan thân khắp nơi ngược lại thì có tiền có lương thực, nhưng vấn đề là, Đông Lâm nắm triều chính, dám động vào thuế lương của bọn họ thì chẳng khác gì tạo phản."
Tần Hà nghe xong càng thấy đau đầu, hỏi: "Yêm đảng bị thanh toán bao nhiêu người?"
"Quan to tam phẩm trở lên trong triều là chín người, hoạn quan ba mươi chín người, tất cả quan viên lớn nhỏ còn lại thì hơn bảy mươi người, đốc phủ địa phương sáu người, từ đốc phủ trở xuống hơn sáu mươi người, cộng lại là hơn một trăm tám mươi người. Cuộc thanh toán vẫn còn đang tiếp tục, ân oán giữa Yêm đảng và Đông Lâm trải qua mấy triều, lân này không đào hết gốc rễ Yêm đảng, Đông Lâm sẽ không chịu dừng tay." Hôi Mễ Khâu trả lời.
"Hơn một trăm tám mươi người, một thế lực rất mạnh a." Vương Thiết Trụ kinh hô.
"Sách lược giữ cân bằng đã bị chơi đến rối loạn cả rồi, tân đế đã thành chim hoàng yến trong lồng, chỉ là một thứ đồ trưng bày mà thôi." Hôi Mễ Khâu gật đầu, tiếp đó nhìn về phía Tần Hà, hỏi: "Cái kia... Đại quan nhân, chuyện trong triều đình, chúng ta có cần tham dự vào không?”
Tần Hà lắc lắc đầu, lại nhắm hai mắt lại, nói: "Mặc kệ, mệt mỏi rồi, hủy diệt đi."
Tần Hà xem như là đã suy nghĩ rõ ràng, sự sụp đổ của Đại Lê là sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống, can dự vào một hai nơi cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Nó tiến về phía sụp đổ toàn bộ chỉ là vấn đề thời gian.
Điều này ứng với câu nói kia, đại thế thiên hạ ào ào xông tới, không ai có thể ngăn cản.
Hưng suy luân hồi tự có định số cưỡng ép can dự sẽ chỉ kéo dài thời gian loạn thế, cuối cùng cũng chỉ có bách tính trong thiên hạ khổ, dứt khoát phá bỏ cái cũ, xây dựng cái mới, đau lâu dài không bằng đau ngắn hạn, kết thúc bằng đạp đổ làm lại.
Ai làm Hoàng đế đều như nhau, Tần Hà cũng không có nghĩa vụ thay Hoàng gia trông nhà hộ viện.
Hắn bị thương còn chưa khỏi đấy.
"Ta phải ngủ say một khoảng thời gian, chỉ cần phòng thiêu thi không bị cháy thì cũng đừng đánh thức ta." Qua một lát, Tân Hà phân phó, mặc dù búp bê may mắn thay hắn một mạng, nhưng vết thương phải bị cũng không thiếu chút nào.
Vết thương trên nhục thể đã phục hồi lại như cũ, nhưng chân khí trong cơ thể cường giả dũng tuyền cảnh lưu lại trong cơ thể lại rất khó khu trục, hơn nữa nó vẫn đang không ngừng phá hư lục phủ ngũ tạng của Tần Hà.
Đan dược hắn có căn bản đã không tạo ra tác dụng qì.
Dự tính phải hao tốn thời gian hai ba tháng mới có thể khu trục hoàn toàn.
Cứ như vậy đi, đến mùa đông rồi nói tiếp.