Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 520 - Chương 520 - Sấm Vương Tới Không Nộp Lương

Chương 520 - Sấm vương tới không nộp lương Chương 520 - Sấm vương tới không nộp lươngChương 520 - Sấm vương tới không nộp lương

Già mà không chết thì sẽ thành tặc, câu nói này đối với Hôi Mễ Khâu sống mấy trăm năm thực sự là hoàn toàn phù hợp.

Dù là có tư chất tâm thường, nhưng chỉ cần sống thêm mấy trăm năm mà không bị lú lẫn tuổi già thì người cũng có thể trở nên giảo hoạt,

Không gì khác, chính là thấy nhiều hiểu rộng.

Huống chỉ là Thử tiên có thể triển lộ tài năng từ trong Thử tộc.

Nó dự tính cực kỳ chính xác.

Sau khi tin tức Ngụy Trung Lương bị ám sát, lương hướng bị cắt đứt truyền tới tiền tuyến chiến trường Thiểm Cam và biên quân.

Công văn khẩn cấp tám trăm dặm giống như bông tuyết, tới tấp trình lên trên án Sùng Chính.

Nói chung, toàn bộ đều tóm gọn trong một câu: Cấp tiền cấp lương thực, không tiên không lương thực không thể đánh trận.

Sùng Chính đang đắm chìm trong xu nịnh "Phục hưng thánh quân" như nước thủy triều cảm thấy có hơi quái lạ, công văn thúc giục đòi lương hướng hắn ta đương nhiên đã từng thấy, cách dăm ba hôm là sẽ thấy một hai phong như vậy.

Nhưng cũng chỉ là một hai phong mà thôi, bình thường Nội các đưa ra phiếu nghĩ đều là sau khi thu hoạch vụ thu sẽ bổ sung lương, Ngụy Trung Lương nâng bút thay mặt phê hồng phúc đáp, sau đó cơ bản là chuyện sẽ đi qua.

Hiện tại làm sao đột nhiên lại nhiều như tuyết rơi, chất đầy ngự án như vậy?

Sùng Chính vội vàng triệu tập chúng quan Nội các nghị sự, chúng quan Nội các trăm miệng một lời vẫn là sau khi thu hoạch vụ thu sẽ bổ sung lương, trước kia đều là làm như vậy.

Thế là Sùng Chính tự tay nâng bút phê hồng, ngôn từ khẩn thiết, hy vọng các tướng lĩnh biên ải nhẫn nại thêm một thời gian, đợi đến khi lương hướng vận chuyển đến, nhất định sẽ phát cho tiên tuyến trước tiên.

Đồng thời hạ chỉ các đốc phủ địa phương mau chóng thu lương, kẻ nào thu không tận sức, xét xử theo pháp luật.

Kết quả, khá lắm.

Cái này không phúc đáp còn tốt, vừa phúc đáp thì công văn khẩn cấp tám trăm dặm đã không còn là tuyết rơi, mà là bão tuyết.

Tướng lĩnh biên ải và tiền tuyến thúc giục lương thực thúc giục tiền lương càng gấp, nếu ngươi còn không cấp lương hướng, đừng nói là đánh giặc, binh lính dưới trướng đã sắp tạo phản rồi.

Sùng Chính nhất thời tức giận đến tái mặt.

Đường đường là tự tay Hoàng đế nâng bút phê hồng, lại không có tác dụng bằng Ngụy Trung Lương nâng bút tay mặt? Nhưng lúc này Sùng Chính cuối cùng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Thế là vội vàng cho gọi Hộ bộ Thượng thư tới, hỏi lương thực và quân lương vụ thu khi nào sẽ được vận chuyển lên phía bắc.

Kết quả Hộ bộ Thượng thư ấp a ấp úng, nói đã không còn lương hướng.

Không còn!

Sùng Chính lập tức như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cho dù hắn ta không có kinh nghiệm chấp chính, cũng biết tâm quan trọng của lương hướng.

Trước đó Ngụy Trung Lương đã gom góp được một số lượng lớn lương hướng ở Giang Nam, chỉ vì mực nước Vận Hà hơi thấp nên chưa thể lên đường bắc vận sớm hơn.

Hiện tại đột nhiên, đã không còn?

Sau khi truy hỏi, Hộ bộ Thượng thư một mực khẳng định, đó là do Xưởng giám cùng đội Đốc lương bị xóa bỏ phóng hỏa đốt lương, còn cướp bóc kho bạc, để trút tư thù.

Sùng Chính vừa nghe vậy thì hai mắt lập tức tối sâm lại, suýt chút nữa đã ngất đi.

Chuyện như vậy, bản thân mình lại chẳng hề hay biết gì?

Chắc chắn là tướng lĩnh tiền tuyến và biên ải đã biết được tin tức cho nên mới thúc giục đòi lương hướng gấp như thế.

Sùng Chính lập tức liên mắng Hộ bộ Thượng thư té tát.

Nhưng mà mắng thì mắng, lúc này việc lớn hàng đầu vẫn là xoay sở lương.

Thế là Sùng Chính lại truy hỏi Hộ bộ Thượng thư, khi nào quan lại nha môn Đốc lương có thể đến Giang Nam, khi nào có thể xoay sở được đợt lương hướng đầu tiên.

Hộ bộ Thượng thư run run rẩy rẩy vươn ra một ngón tay.

Sùng Chính cho là cân một tháng, kết quả Hộ bộ Thượng thư nói cần một năm.

Lúc này thì không còn là suýt nữa, Sùng Chính thật sự đã bất tỉnh.

Một đám thái giám mỗi người một tay bấm nhân trung, đút trà lạnh, mới giúp Sùng Chính tỉnh lại.

Giờ khắc này, Sùng Chính cuối cùng cũng biết mình đã làm một việc ngu xuẩn lớn đến cỡ nào.

Một năm!

Món ăn cũng đã nguội.

Cảm giác bị lừa dối sâu sắc đã làm Sùng Chính tức giận, trực tiếp ném Hộ bộ Thượng thư vào chiếu ngục Phi Ngư Vệ, yêu cầu Phi Ngư Vệ lấy tội khi quân để xử lý.

Nhưng mà xử lý Hộ bộ Thượng thư cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Sùng Chính như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng triệu tập quân thần nghị sự, kết quả chuyện xoay sở lương không bàn luận ra cái đầu đuôi gì, ngược lại là tiếng hô yêu câu Sùng Chính ân xá Hộ bộ Thượng thư sóng này cao hơn sóng trước.

Cả triều đình lớn như vậy ngoại trừ một số quan viên ít ỏi là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không nói gì, tuyệt đại đa số quan viên đều là muôn miệng một lời, rất có thế như là bức vua thoái vị.

Sùng Chính nổi giận đùng đùng, phất tay áo dời đi.

Nghị sự phạm vi lớn không được, vậy thì triệu tập Các thần Nội các nghị sự.

Kết quả Các thần thương lượng tới thương lượng lui, chỉ cho ra được một kiến nghị: Để cho tướng lĩnh tiền tuyến cùng biên ải, tạm thời trù lương tại chỗ.

Khá lắm, trên dưới năm ngàn năm, phàm là có một vương triều dám để tướng lĩnh trù lương tại chỗ, như vậy thì vương triều đó thực sự đã chết, chỉ còn chưa đậy nắp quan mà thôi.

Khi thánh chỉ "trù lương tại chỗ" đến tiền tuyến Thiểm Cam, ba mươi vạn quan quân đang cùng quyết chiến đang cùng Sấm quân ngay tức thì đã tan rã.

Hai lộ binh mã cộng lại là hơn mười vạn quân trực tiếp đầu hàng Sấm quân, hai mươi vạn binh mã còn lại thì thua trận chạy tan tác ngàn dặm.

Mà đây vẫn chưa phải là điều nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là hai mươi vạn đại quân mặc dù bại trận tháo chạy, nhưng bọn họ lại được cấp phép "trù lương tại chỗ”.

Trù lương tại chỗ?

Không, thay bằng một từ khác, chính là "Lĩnh chỉ cướp bóc”.

Hai mươi vạn bại binh thoáng cái đã biến thành giặc cướp, giết người cướp của, xâm chiếm thành tàn sát trại.

Thế là, toàn bộ phía tây Đồng Quan đã biến thành địa ngục nhân gian.

Nhưng bọn họ lại không dám đánh cướp và ức hiếp địa chủ cường hào cùng vương hầu huân quý, suy cho cùng thì uy thế Đại Lê vẫn còn, cho nên bọn họ chỉ dám bóp trái hông mềm, chuyên môn cướp của dân chúng.

Có hai mươi vạn bại binh dẫn đầu, toàn bộ quan quân trong tay có thể điều động được đao binh thì đều gia nhập vào.

Tướng lĩnh dẫn binh cũng không dám đàn áp, sợ bị dẫn lửa thiêu thân.

Lý Sấm vốn đang bị quan quân đánh đến sắp không chống đỡ nổi thấy vậy, khá lắm, gói quà lớn này, không nhặt thì phí.

Thế là dưới sự chỉ điểm của cao nhân, Lý Sấm lập tức giương lên cờ lớn "Bình đẳng ruộng đất, miễn thuế”, đồng thời sáng tác ca dao "Nghênh đón Sấm vương, Sấm vương tới không nộp lương" loan truyền khắp nơi.

Bách tính bị quan quân gây tai họa thê thảm dùng chân bỏ phiếu, sôi nổi hưởng ứng.

Đại quân Lý Sấm phát triển lớn mạnh như quả cầu tuyết.

Về phần Lý Sấm, hắn ta đã đánh ra cờ hiệu như vậy, tất nhiên là không tiện cướp bóc dân chúng, hơn nữa lúc này chỗ dựa cũng đã cứng rắn, thế là tập trung hỏa lực, chuyên cướp vương hầu huân quý cùng địa chủ cường hào.

Đại Lê thật sự thiếu lương sao?

Có hơi thiếu, nhưng thật ra thì vẫn còn ổn.

Vậy tại sao lại thiếu lương? Bởi vì lương thực và của cải đều tập trung trong tay đám vương hầu huân quý, địa chủ cường hào, còn bách tính thì bị bóc lột đến tiểu ra máu.

Vừa cướp bóc đám này Lý Sấm liền phát hiện, so với đám dân chúng nghèo khổ, vẫn là đám chó nhà giàu này có tiền.

Chém một tên Vương gia đã đủ nuôi ba mươi vạn đại quân trong nửa năm.

Mà phía tây Đồng Quan, chỉ tính mỗi Vương gia là đã có mười tám tên.

Phát tài rồi!

Thế là Lý Sấm có binh, có lương thực, vừa lắc mình một cái đã biến thành "cứu tinh" của dân chúng, một bước lên trời.

Chỉ vẻn vẹn ba tháng, hắn ta đã tăng đến tám mươi vạn binh, chiếm được ba tỉnh phía tây Đồng Quan.

Quan quân đói khát xem xét, Sấm quân ăn ngon uống cay sung sướng biết bao, chúng ta còn phải tự xoay sở lương thực để ăn, thế là thi nhau đầu hàng, thậm chí trong đó có không ít biên binh tinh nhuệ đến từ biên ải.

Đầu tháng mười hai, đại quân Lý Sấm sau khi nghỉ một thời gian ngắn chỉnh đốn dưỡng sức đã chia ra thành ba đường, một đường triển khai ba mươi vạn quân vào Đồng Quan chuẩn bị tấn công quan, một đường ba mươi vạn quân tiến về phía đông Thương Lạc tấn công giành lấy Trung Nguyên cắt đứt Vận Hà, một đường hai mươi vạn quân tiến vê phía nam đi qua Kinh Tương tấn công giành lấy Hồ Quảng Giang Nam.

Ba đường đại quan hợp binh trăm vạn, nơi đại quân đi qua, quan quân trông thấy bóng từ xa liền đầu hàng.
Bình Luận (0)
Comment