Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 521 - Chương 521 - Sùng Chính Vay Tiền

Chương 521 - Sùng Chính vay tiền Chương 521 - Sùng Chính vay tiềnChương 521 - Sùng Chính vay tiền

Mà lúc này, Súng Chính đang làm gì?

Vay tiên.

Nói một cách hoa mỹ là, nạp quyên.

Chính là Sùng Chính vay tiền của các văn võ bá quan, vương hầu huân quý trong Kinh thành.

Không lấy không, ghi giấy nợ.

Nhưng mà một tình huống cạn lời nhất trong lịch sử đã xuất hiện.

Cả một tòa Kinh thành lớn như vậy, hàng ngàn quan viên, hơn trăm huân quý, tổng cộng nạp quyên được mười tám vạn lượng bạc trắng.

Mà tám vạn trong đó vẫn là do thái giám trong cung quyên, một vạn là Chu hoàng hậu quyên.

Một đám chó nhà giàu gom được thành một mảng lớn có tài phú nhất vương triều Đại Lê, tổng cộng chỉ quyên chín vạn lượng.

Cái này đã không thể gọi là ít, mà rõ ràng chính là đang vả mặt Sùng Chính.

Cực phẩm nhất là cha vợ Chu Khuê của Sùng Chính.

Cái chuyện như nạp quyên này, thành công hay không, có người dẫn đầu rất quan trọng.

Với tư cách là một người vợ hiên đức, Chu hoàng hậu nghĩ tới cha mình đầu tiên, muốn cho lão phụ thân quyên hai mươi vạn lượng.

Chuyện nhà mình thì mình tự biết, Chu hoàng hậu dám mở miệng hỏi, tất nhiên là biết rõ phụ thân mình có tiền, hai mươi vạn chỉ là mưa bụi.

Kết quả thần giữ của Chu Khuê cắn chết không có tiền.

Còn phái người đi mua quần áo rách rưới để người trong nhà mặc, mua gạo mốc meo bỏ vào trong vại gạo.

Chỉ cần có người trong cung tới, ông ta sẽ khóc than mình nghèo khổ, một vệt nước mắt một vệt nước mũi kể lể rằng ông ta đã nghèo thê thảm đến mức chỉ có thể ăn gạo mốc sống qua ngày.

Yêu cầu ra bạc cũng được, nhưng chỉ có năm mươi lượng, muốn hơn thì không có.

Chu hoàng hậu hiểu rõ tính nết của lão phụ thân mình, bảo quyên hai mươi vạn lượng là chuyện chắc chắn không thể, nói ra con số này chỉ đơn giản là chờ lão phụ thân trả giá, dù là chém tới chỉ còn một phần mười thì cũng có hai mươi vạn lượng, như vậy đủ rồi.

Kết quả, hai mươi vạn biến thành năm mươi lượng.

Chu hoàng hậu trực tiếp bị làm cho tức đến phát khóc, tổ chim bị phá thì trứng trong tổ còn có thể nguyên vẹn được không, khuyên nhủ đủ kiểu, kết quả Chu Khuê chính là chết cũng không chịu nhả ra.

Bất đắc dĩ, Chu hoàng hậu chỉ có thể lấy trang sức hồi môn áp dưới đáy hòm đi bán, bán được gần một vạn lượng, tiếp đó âm thầm phái người đưa cho Chu Khuê, để Chu Khuê dùng danh nghĩa của ông ta quyên một vạn lượng này.

Kết quả Chu Khuê thực sự quyên ra, nhưng lại chỉ quyên năm ngàn lượng.

Bản thân khóc lóc kiếm lời năm ngàn lượng!

Chu hoàng hậu vừa nghe tin, giận dữ đến muốn đoạn tuyệt quan hệ với lão phụ thân ngay lập tức.

Nhưng mặc kệ Chu hoàng hậu tức giận thế nào, sắc mặt Sùng Chính khó coi thế ấy.

Tiền chỉ có bấy nhiêu đó, mười tám vạn lượng.

Trải qua tay từng tầng từng lớp các cấp quan viên và tướng tĩnh tham ô cắn bớt, đến khi rớt xuống trên đầu binh sĩ bình thường, mười người góp lại với nhau thì có lẽ sẽ mua được một cái bánh màn thầu bột tạp mốc.

Sùng Chính cầm lấy mười tám vạn lượng này, giao cho Trấn quốc tướng quân Tào Văn Chiếu.

Nhắc tới Tào Văn Chiếu, mặc dù chưa từng nhận được sự tín nhiệm của triều đình, bị đề phòng đủ mọi mặt, nhưng với tư cách là một vị tướng quân, hắn ta thật sự đạt tiêu chuẩn.

Chiến đấu cửu biên, dẹp yên đất Lỗ, mặc dù Trấn quốc tướng quân cũng đã từng thua trận, nhưng nói cho cùng cũng đã lập được nhiều công lớn.

Cất mười tám vạn lượng bạc được Sùng Chính cấp cho, Tào Văn Chiếu suất lĩnh một vạn tinh binh, ra Đồng Quan nghênh chiến chủ lực của Lý Sấm.

Lúc này Sùng Chính vẫn còn đang vọng tưởng rằng Tào Văn Chiếu có thể lại sáng tạo ra một công lao to lớn nữa.

Hay lắm, một vạn đánh bốn mươi vạn.

Một người dám nghĩ, một người dám làm.

Về phần kết quả, vô cùng tàn khốc.

Tào Văn Chiếu bị Lý Sấm đánh cho một trận no đòn, đánh đến đầu nổi đầy u, chỉ có thể dẫn hai ngàn tàn binh chật vật trở về biên thành, không tiếp tục ứng chiến nữa.

Báo rằng đã bị nội thương, phải dưỡng thương.

Tào Văn Chiếu vừa bại, tướng thủ Đồng Quan tượng trưng chống giữ một ngày, đầu hàng.

Bắt đầu từ đây, cửa ngõ ra vào Kinh thành đã rộng mở, mất đi bức thành che chở cuối cùng.

Sùng Chính kinh hoảng, vội vàng lệnh cho chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện suất lĩnh Phi Ngư Vệ và ba vạn quân Kinh doanh nghênh chiến giặc Sấm.

Thẩm Luyện tấu xin Hoàng đế đi tuần sát phía nam, không chuẩn.

Tấu xin Thái tử tuần sát Giang Nam, không chuẩn.

Tấu xin cố thủ Kinh thành chờ cứu viện, không chuẩn.

Không còn cách nào khác, Thẩm Luyện chỉ có thể lĩnh quân xuất chinh.

Mà lúc này quân tiên phong của Lý Sấm đã đến phụ cận Kinh kỳ, Thẩm Luyện xuất quân cố thủ Bá châu, một bên tiếp ứng Kinh thành, một bên cố thủ Vận Hà, lấy đó để mưu cầu thời cuộc biến hóa. Trong lòng Thẩm Luyện thực ra cũng rất tuyệt vọng, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một tia may mắn, chính là tên gia hỏa đã ngủ say ba tháng vẫn chưa tỉnh kia.

Nhưng mà... Lần này Thẩm Luyện đã tính sai.

Cái tên kia đã buông tay mặc kệ, thật sự không xía vào việc gì nữa.

Năm mươi vạn đại quân của Lý Sấm dồn về Bá Châu.

Thẩm Luyện lập tức áp lực như núi, đang chuẩn bị bất chấp tất cả nghênh đánh thì đại quân Lý Sấm đột nhiên để lại hai mươi vạn đại quân vây thành, còn ba mươi vạn đại quân lại vòng qua thành, tấn công thẳng tới Kinh thành.

Hai ngày sau, chim bồ câu truyền đến tin tức.

Thái giám phòng thủ thành Cao Khởi Tiềm mở cổng thành đầu hàng, tiên phong Sấm quân đã chiếm Kinh thành.

Thành Bá Châu mà Thẩm Luyện chiếm giữ, bỗng chốc trở thành cô thành.
Bình Luận (0)
Comment