Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 522 - Chương 522 - Hầu Tiểu Lục

Chương 522 - Hầu Tiểu Lục Chương 522 - Hầu Tiểu LụcChương 522 - Hầu Tiểu Lục

Trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông nhẹ nhàng phủ lên nóc nhà, đầu tường cùng với mặt đất, giống như một tấm vải tang mỏng manh bao trùm lấy Kinh thành.

Trên đầu thành, một cây đại kỳ chữ "Thuận" đang bay phấp phới trong gió.

Nghĩa quân kết bè kéo đội đi khắp hang cùng ngõ hẻm, nếu phát hiện trạch viện sẽ phá cửa tiến vào, rất nhanh sau đó bên trong sẽ truyền ra tiếng kêu khóc cùng với tiếng phụ nữ la hét cầu xin tha thứ.

Chỉ chốc lát sau bọ họ lại vác bao lớn bao nhỏ nhanh chóng rời đi.

Vét máu không kịp lau chảy theo mũi đao nhỏ xuống mặt tuyết bên mép cửa, lưu lại những chấm đỏ thẫm.

Cả tòa kinh thành rộng lớn vang lên tiếng kêu khóc, tiếng gào thét không ngừng, khiến đám chim sẻ kiếm ăn buổi sáng sợ hãi không dám sà xuống.

Nhưng mà tiếng kêu gào trong các ngõ phố còn không bằng một phần vạn so với chiếu ngục.

Sau khi Sấm quân vào thành đã kéo dài truyên thống đánh cướp, yêu cầu khắp nơi "quyên bạc", lúc này hơn một ngàn tên quan lại quyên quý cùng với phú thương thân sĩ cường hào đang giống như cá mòi, chen chúc ở trong ngục giam chiếu ngục.

Nhẹ thì không được ăn không được uống, nặng thì nghiêm hình tra tấn.

Tiếng kêu la thảm thiết xuyên qua con đường từ ngục sâu đến mặt đất, khiến người ta rùng mình hoảng sợ.

Cả tòa Kinh thành rộng lớn dưới những cơn gió lạnh mang theo mùi máu tanh, run lẩy bẩy, im bặt như ve sầu mùa đông.

Chỉ cần ngoài cửa có một chút xíu động tĩnh nhỏ là đã có thể dẫn tới bách tính kinh hoàng và run sợ tột độ.

Bến tàu ngoài thành, con đường buôn bán trước đây luôn cực kỳ náo nhiệt nay đã trở nên vắng lặng, cửa lớn đóng chặt, thỉnh thoảng có hai ba người đi đường thấp thoáng chợt hiện chợt biến mất giống như kẻ gian, giống như bóng ma quỷ.

Cảnh tượng đìu hiu xưa giờ chưa từng có, cho dù là thời điểm A Kỳ Ca tập kích Kinh thành trước kia cũng chưa đến mức như vậy.

Mà giờ khắc này ở trên phố lớn bến tàu lại có một thanh niên chắp tay sau lưng đi trên đường, hắn thân mặc áo gai, trên mặt mang một tia bất đắc dĩ.

Chính là Tần Hà vừa mới thức dậy.

Lò hỏa táng thành đông không bị cháy, thương thế của hắn còn thiếu một chút nữa mới khỏi hẳn, thời gian dài hơn so với dự tính.

Nguyên nhân hắn thức tỉnh là cầu nguyện và niệm lực như nước thủy triều, không ngủ nổi nữa.

Nhắm mắt lại vừa mở mắt ra, thiên địa đã biến đổi mãnh liệt. Tần Hà biết Đại Lê sắp xong rồi, nhưng không ngờ lại xong nhanh đến vậy.

Không đến bốn tháng, Sấm quân đánh bọc sườn hai mặt, từ Thiểm Cam đánh tới Kinh thành.

Đây cũng là kết quả tạo thành do kim long khí vận suy yếu cực độ, tất cả nguy cơ đồng thời bộc phát.

Khí vận khí vận, từ nơi sâu xa, tất cả đã có tuyên bố rõ ràng.

"Đừng chạy ~"

Đúng lúc này, một tiếng hô quát từ đằng xa truyền đến.

Tần Hà ngẩng đầu nhìn sang, là ba tên nghĩa quân tay cầm đao nhọn đang truy kích một thiếu niên.

Thiếu niên quần áo tả tơi, trong ngực giấu cái gì đó, chân trần chạy như bay trên mặt tuyết, tốc độ cực nhanh.

Thỉnh thoảng cậu ta quay đầu nhìn mấy người đang truy đuổi mình, sắc mặt không biết là do bị dọa sợ hay là do bị lạnh cóng mà không có lấy một chút hồng hào nào, lúc sượt ngang qua người Tần Hà thì không cẩn thận đụng một cái, lảo đảo ngã xuống đất.

Lúc này Tần Hà đã nhìn thấy thứ cậu ta giấu trong ngực, là hai cái màn thầu trắng.

Vì nắm quá chặt nên ngón tay đã đâm sâu vào, lưu lại mười vết tay màu xám tro.

Thiếu niên không dám dừng lại, vội vàng đứng dậy vơ lấy màn thâu trên mặt đất rồi tiếp tục chạy trốn.

Ba tên nghĩa quân rất nhanh đã đuổi đến gần, trong miệng la hét những câu chửi mắng như là "Chém chết tên tiểu tặc này", "Giết chết hắn”,...

Tần Hà hơi do dự một chút, bước ngang ra, chắn ngay giữa đường.

Ba tên nghĩa quân vội vàng dừng lại, dò xét Tần Hà từ trên xuống dưới một lượt, chửi mắng: "Ngươi thuộc bộ phận nào, chó ngoan không cản đường, mau lăn ra cho lão tử!"

"Tiểu tặc kia mà chạy thoát ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."

"Chúng ta là người của Lưu đại tướng quân đấy, biến đi!"

Trong lời nói, rõ ràng là coi Tân Hà cũng là nghĩa quân.

Lúc này kẻ nào dám ngẩng đầu ưỡn ngực đi trên đường phố thì cũng chỉ có nghĩa quân, dân chúng bình thường đừng nói là ra đường, ngay cả đi j cũng chẳng dám ra khỏi cửa.

"Chó ngoan?"

Tân Hà khẽ cười nhẹ, nói: 'Không có vấn đề."

Vừa dứt lời, hắn đưa tay khẽ hất nhẹ trước mặt ba người một cái.

Sau đó, chuyện khiến người ta khiếp sợ đã xuất hiện.

Ba tên nghĩa quân ném đi lưỡi đao trong tay, tiếp đó ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu học tiếng chó sủa.

"Gâu gâu gâu ~” "Gâu ~ gâu ~"

"Gâu gâu ~ gâu gâu ~”

Ta tên nghĩa quân mang vẻ mặt phấn khích, hai mắt tỏa sáng, nếu có cao nhân ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình.

Đây là thuật pháp huyễn mộng cực kỳ cao minh, người trúng thuật không hề có một chút ngây ngô gượng gạo nào.

Tần Hà thấy thế, quay người dời đi.

Sau lưng, ba tên nghĩa quân mấp máy cái mũi, nhanh chân bò đến góc tường cách đó không xa.

Chỗ đó, có một đống gì đó tản ra mùi vị "hấp dẫn chó.

Ngoại ô phía tây bến tàu, trước cửa một tòa trạch viện bỏ hoang.

Sau khi xác nhận nhiều lần là không có truy binh đuổi theo phía sau, Hầu Tiểu Lục xoay người chạy vào trạch viện, gõ cửa một gian sương phòng vẫn chưa bị sụp đổ.

Cửa phòng mở ra, phía sau cửa là một tiểu nữ hài bẩn thỉu tâm tuổi Hầu Tiểu Lục, gương mặt bị lạnh cóng đến phát tím.

"Xem ta mang về cái gì này." Hầu Tiểu Lục giống như hiến vật quý, lấy màn thầu từ trong ngực ra, phía trên còn bốc lên hơi nóng thoang thoảng.

Tiểu nữ hài vừa trông thấy màn thầu thì ánh mắt lập tức sáng lên, giống như là giành giật túm lấy một cái bánh trong tay Hầu Tiểu Lục rồi ăn như hổ đói, hiển nhiên là đã đói đến nóng nảy.

Cắn hai ba miếng, một cái màn thầu đã bị nữ hài ăn xong.

Hầu Tiểu Lục lại đưa cả cái bánh thứ hai tới, nói: "Ăn từ từ, còn có."

Tiểu nữ hài nhận lấy, vừa há miệng định cắn, lại dừng lại, ánh mắt sáng ngời ngơ ngác người nhìn Hầu Tiểu Lục.

Hầu Tiểu Lục vội vàng vỗ vỗ bụng mình, cười nói: "Ta ăn rồi, đây đều là cho ngươi."

"Cảm ơn." Tiểu nữ hài lí nhí nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, cúi đầu tiếp tục ăn như hổ đói.

"Ngươi đừng ra ngoài, bên ngoài vẫn còn rất loạn, ta lại ra ngoài đi xem xét một chút." Hầu Tiểu Lục liếm liếm cánh môi khô khốc, dặn dò một câu, đợi cho nữ hài đóng cửa phòng, lại quay trở ra ngoài đường.

"Chính ngươi không có ăn, vậy mà vẫn chăm lo cho người khác à?"

Đúng lúc này, một giọng nói từ sau lưng Hầu Tiểu Lục truyên đến.

Hầu Tiểu Lục bị hù giật mình, cả người dính sát vào tường, bởi vì cậu vừa mới quay đầu xác nhận phía sau không có người, giọng nói này xuất hiện giống như là nhát quỷ.

Tập trung nhìn lại, người tới mặc áo gai vải thô, lưng eo thẳng tắp.

Cậu nhận ra người này, chính là cao nhân đội một cái nồi sắt lớn, kiên quyết gặp mặt phải chia nửa lượng bạc kia. "Cao nhân, ta... Ta không trộm được bạc." Hầu Tiểu Lục vô thức thốt lên, cậu không dám chạy, bởi vì người này xuất quỷ nhập thần.

"Không đòi bạc của ngươi, đúng lúc gặp được, tìm ngươi trò chuyện hai câu." Tân Hà khoanh tay trước ngực, dò xét hỏi: "Nữ hài kia là gì của ngươi."

"Đó là con gái của ân nhân ta, vài ngày trước trong nhà không may gặp nghĩa quân, người trong nhà đều đã chết, chỉ có nàng trốn thoát được." Hầu Tiểu Lục do dự một chút, nói.

"Ân nhân?" Tần Hà nghi hoặc.

"Có một lần ta sắp chết đói, là mẫu thân nữ hài cho ta một chén cơm, cứu ta một mạng." Hầu Tiểu Lục nói.

"Cho nên ngươi đây là báo ân."

"Đúng vậy."

"Chính ngươi cũng khó đảm bảo được mình, ngươi chiếu cố nàng được à?"

"Ta... Ta không biết." Hầu Tiểu Lục lắc đầu, trong con ngươi lộ ra một tia mê mang.

Tần Hà không biết nói gì, nói: "Ngươi chỉ là một tên ăn mày, trên người không có một đồng mà vẫn còn muốn cứu tế người khác, ngươi có phải ngốc hay không?”

Hầu Tiểu Lục không nói gì.

"Vậy, ngươi mỗi ngày không phải bị đánh thì chính là chạy trốn, sống đến bây giờ chỉ đơn thuần là nhờ mạng cứng, ngươi hận thế đạo này không?" Tần Hà nhìn Hầu Tiểu Lục, có thể thấy được đủ mọi vết thương cũ, vết thương mới chồng chất trên khắp thân thể cậu, lại hỏi tiếp.

Hầu Tiểu Lục sững sờ gật đầu, dừng một chút, cậu lại lắc đầu.

"Nói thế nào?"

Hầu Tiểu Lục cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta là kẻ trộm, kẻ trộm bị đánh, đạo lý hiển nhiên."

Tần Hà ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi, khoát tay nói: "Được rồi, ngươi đi đi."

Hầu Tiểu Lục như được đại xá, sau khi xác định Tần Hà không phải tìm đến cậu để đòi bạc, đi ba bước quay đầu lại nhìn một cái, rời đi.

Tần Hà đưa mắt nhìn theo bóng dáng Hầu Tiểu Lục đi xa, vươn ngón tay định điểm một cái, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Chân chờ hồi lâu, hắn thả tay xuống, quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment