Chương 523 - Lão phu tử
Chương 523 - Lão phu tửChương 523 - Lão phu tử
“Ngươi là Thanh Ngưu Đại Tiên?”
Trong trạch viện, lão phu tử nhìn thanh niên áo gai trước mặt, trên mặt đều là vẻ khó tin.
Người này không đi cửa chính không trèo cửa sổ, tựa như một cơn gió, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, một thân áo gai vải thô, không có trang sức gì, cả người trông cực kỳ mộc mạc, gọn gàng sạch sẽ, sống lưng thẳng tắp, vô cùng tinh thần.
"Đúng vậy.' Tân Hà gật đầu.
Tần Hà và lão phu tử giống nhau, lần đầu gặp mặt hắn cũng cảm thấy khá là ngoài ý muốn.
Một năm trước hắn nghe hạc tiên nói lão phu tử có tài học phi phàm, thế là nảy ra ý định đi thăm hỏi.
Nhưng mà lần tới cửa đó, lão phu tử lại không ở nhà, thế là đã bỏ lỡ như vậy.
Hôm nay vừa thấy, người này hắn không chỉ là đã từng gặp mặt, mà còn từng quan tâm mình không mặc quần đứng ở đầu đường, có lạnh chân hay không.
Cái thứ gọi là duyên phận này, chính là kỳ diệu như thế đó.
Quanh đi quẩn loại, cho là ngưỡng mộ ngóng trông, thực ra đã sớm gặp mặt, chỉ là không quen biết nhau.
"Kính ngưỡng đại tiên đã lâu, thật vinh dự khi được đón khách quý." Lão phu tử hơi chắp tay, vẻ khó tin trên mặt dần dân tan đi, không có nửa điểm nghi ngờ.
Lão phu tử tất nhiên cũng biết đến Thanh Ngưu Đại Tiên, dẹp bỏ ôn dịch, trấn yên Lỗ loạn, đánh lui Địch Lỗ, chuyện lớn xảy ra ở Kinh thành nào cũng có bóng dáng của hắn, nhưng lại không ai biết rõ thân phận hắn.
Tín đồ trải rộng khắp nơi, nhưng từ trước đến nay không tập hợp đám người làm việc cho mình.
Tiên này công đức vô lượng, khước từ công danh lợi lộc, cực kỳ khiêm tốn.
Áo gai vải thô, không có đòi hỏi về quần áo, eo lưng thẳng tắp, có chính khí nhân gian.
Những thứ này đều phù hợp với bóng mặt bên của Thanh Ngưu Đại Tiên.
Cho nên Tần Hà vừa mở miệng tỏ rõ thân phận, ông ta liền tin.
Lão phu tử họ Lý tên Hoài An, trình học bậc thầy, trải qua ba triều Đại Lê, từng phụ tá Trương Cư Chính mở rộng cải cách, quan đến Thứ phụ Nội các, làm quan thanh liêm chính trực, bởi vì không thích triều đình thối nát mà cáo lão, ẩn cư ở thành bắc.
"Phu tử khách sáo, hôm nay hậu sinh đến đây bái phỏng, có nhiêu đường đột, còn xin thứ lỗi.' Tân Hà mỉm cười.
"Không việc gì, thường ngày nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chỉ là không biết đại tiên giá lâm hàn xá, nhưng là có chuyện gì?" Lão phu tử hỏi, vừa nói vừa nhấc lên ấm trà nhỏ bị khuyết một mảnh ở vòi, vô cùng tự nhiên rót cho Tân Hà một chén trà.
"Hôm nay hậu sinh bái phỏng, có ba vấn đề không rõ, đặc biệt đến để thỉnh giáo phu tử" Tần Hà hơi đỡ chén trà, quan sát thoáng qua chỗ ở của lão phu tử. Quả thực như ông ấy nói tới, là "hàn xá".
Một gian phòng khách, hai gian sương phòng, một kho củi và giếng nước, cộng thêm một khoảng sân rộng không đến năm trượng, đây chính là toàn bộ chỗ ở của lão phu tử.
Trong sân chỉ chừa ra một con đường nhỏ, hai bên trông cây sồi xanh.
Chỗ ở tuy đơn sơ nhưng lại cực kỳ sạch sẽ, các đồ đạc linh tinh được cất đặt gọn gàng cẩn thận, nhà ở không lớn nhưng không khiến cho người ta cảm thấy gò bó.
"Đại tiên cứ nói đừng ngại, chỉ là lão phu tài học còn cạn, cũng không có cao kiến, ngôn luận một nhà đúng hay không đúng, còn cần đại tiên tự mình cân nhắc." Lão phu tử đặt chén trà xuống.
"Phu tử khiêm tốn." Tần Hà gật đầu, nói: "Vấn đề thứ nhất của hậu sinh là, Hoàng đế như thế nào mới được xem là một Hoàng đế tốt?"
Đôi mắt lão phu tử hơi hơi mở to, bởi vì vấn đề này cực kỳ lớn cũng cực kỳ hiểm.
Người bình thường hỏi, chỉ là tò mò.
Nhưng Thanh Ngưu Đại Tiên hỏi, thì chuyện này lại liên quan đến muôn dân trong thiên hạ.
Lão phu tử vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm trong phút chốc mới mở miệng nói: "Người làm Đế vương, hiểu rõ lòng người hiểm ác, hiểu rõ nỗi khổ nhân gian, giữ được lương thiện và chính khí, thì đó chính là minh quân."
"Hậu sinh ngu độn, còn xin phu tử giảng rõ.' Tân Hà truy vấn.
Lão phu tử không chút nghĩ ngợi, nói: "Đế vương nhận số mệnh đơn độc, nhân có các thần lục bộ, chế có tổ tông chi pháp, thiện đoạn thiện biện liên đủ để trở thành minh quân. Cái gọi là thiện đoạn thiện biện, đơn giản là có đôi mắt sáng có thể phân biệt, biết được khó khăn, lại hợp với lương thiện và chính khí trong lòng, biết dùng thần tử quan lại có năng lực hơn người, tiểu nhân gian thần sẽ không có chỗ dung thân, như vậy triều chính trong sạch, cho dù có xuất hiện loạn thì chẳng qua cũng chỉ là bệnh ghẻ ngoài da mà thôi."
Tần Hà gật đầu, thánh quân ngàn năm khó xuất thế, nhưng minh quân thì có yêu câu thấp hơn nhiều.
Nói ngắn gọn bằng một câu: Không bị lừa gạt, có thể coi là minh quân.
Hoàng đế thợ mộc tuy không thể coi là minh quân, nhưng ông ta có một vài điểm đáng giá tán dương, chính là không bị ngôn luận thánh quân của đám Đông Lâm kia đánh lừa, trọn cả một triều, luôn nắm chắc sợi dây vận mệnh lương bổng của vương triều trong tay.
Hơn nữa còn hoàn mỹ khiến Ngụy Trung Lương đã trở thành một tấm bia đỡ đạn.
Ngược lại, Sùng Chính quá “non.
Vừa lừa dối mấy câu, hắn không những giết đi Ngụy Trung Lương, còn nâng đỡ Đông Lâm phát triển lớn mạnh.
Đến lúc cả triều đều là Đông Lâm thì hắn ta - vị Hoàng đế này, liển trở thành chim hoàng yến trong lồng, vui vẻ thì dỗ dành ngươi, mất hứng thì cùng nhau bức ngươi thoái vị.
Đợi đến khi Sùng Chính phản ứng lại thì đã quá muộn, tự mình hạ tràng vay tiền, chẳng qua là bổ cứu trong sự hoảng hốt lo sợ, kết quả tất nhiên là mất hết thể diện. "Vấn đề thứ hai, nếu là đế có xuất thân từ tâng lớp nghèo khổ thì thế nào?" Qua một lát, Tần Hà lại hỏi.
"Đế xuất thân từ tâng lớp nghèo khổ, có kinh nghiệm bản thân nên biết nỗi khổ của nhân gian, biết rõ diện mạo chúng sinh, chính hợp đạo minh quân." Lão phu tử gật đầu, nói: "Từ xưa đến nay, thánh quân hoặc xuất thân từ tâng lớp nghèo khổ, hoặc xuất thân từ dân gian, hoặc là trải qua thời gian khổ cực kéo dài. Chỉ là thánh quân ngàn năm khó gặp, cần thời gian cần vận mệnh, càng cân đế vương chi thuật, cái này không phải dăm ba câu là có thể nói rõ."
Tần Hà gật đầu, lại hỏi: "Vấn đề thứ ba, phu tử đánh giá thế nào về Lý Sấm?”
Lần này, phu tử trâm ngâm thời gian lâu nhất, nhưng lời nói lại là đơn giản nhất: "Người này, không được nhân quân chỉ đạo.”