Chương 524 - Hoàng cung
Chương 524 - Hoàng cungChương 524 - Hoàng cung
Cáo biệt phu tử, Tần Hà đi đến Hoàng cung.
Phóng tâm mắt nhìn tới, kim long khí vận đã suy yếu đến mức gần như hư ảo, còn bị dồn ép vào một góc Hoàng cung.
Thay vào đó, ở vị trí trung tâm là mộ con mãng xà màu đen có mặt mũi cực kỳ dữ tợn.
Nó chiếm giữ phía trên Hoàng cung, mắt mãng khép hờ, dường như đang chợp mắt ngủ.
Khí vận chi mãng, chính là thuộc về phiên chủ kiêu hùng, dưới cơ duyên và mạnh dạn dám nghĩ dám làm, có thể hóa mãng thành rồng.
Nhưng mà giống như loài yêu hóa rồng, mệnh trời, cơ duyên, mạnh dạn chớp lấy thời cơ, thiếu một thứ cũng không được, tuyệt đại đa số mãng xà khí vận không có cơ hội hóa thành kim long.
Khí vận chi thuật, có do thiên định, có do con người.
Nhất là vào thời đại loạn thế, nếu có anh chủ cùng xuất hiện, cho dù là nứt ra một vùng đất, cũng có thể ngưng tụ kim long.
Nếu là kiêu hùng xuất hiện lớp lớp, thiên địa đều tối tăm, cho dù là thống nhất giang sơn, kim long cũng sẽ không hiện thế.
Điển hình nhất chính là thời đại Tam quốc, ba con kim long khí vận đồng thời hiện thế trên Đông thổ, thi nhau đua sắc.
Mà đến thời Ngũ đại nam bắc, cho dù là thống lĩnh hơn một nửa giang sơn cũng không ngưng tụ ra kim long, ngươi xướng xong ta sẽ lên sân khấu, luân phiên làm Hoàng đế, sang năm đến nhà ta.
Không gì khác, không đủ khí vận mà thôi.
Không do dự, Tần Hà dạo bước tiến vào.
Lần này, gân như không gặp lực cản.
"Người đến người nào?"
Cửa cung, một tướng nghĩa mặc áo giáp tay vịn yêu đao, lạnh giọng quát hỏi.
"Cha ngươi."
Bước chân Tần Hà không hề dừng lại chút nào.
Con ngươi tướng nghĩa mặc áo giáp tức thì dâng lên một màn sương mù mỏng, cung kính hô một tiếng với Tân Hà: "Cha, ngài đã tới."
"Mở cổng!"
"Vâng, cha."
Tướng nghĩa mặc áo giáp ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng hấp tấp tự mình đi mở cổng cung ra, tiễn Tần Hà vào trong.
Binh sĩ dưới trướng thấy cảnh này thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt đều là vẻ không thể tin được. Người cha này của tướng quân, trông trẻ quá.
Không những trông trẻ tuổi, còn đẹp trai.
Người cha này, không có dáng vẻ của người cha a.
Trong đám có một binh sĩ mặt chữ điền không kìm nổi tò mò, hỏi tướng nghĩa: "An tướng quân, không phải ngài từng nói, cha ngài đã chết mười tám năm rồi sao?"
"Cha?" Sương mù trong mắt tướng nghĩa chậm rãi tiêu tán, hỏi lại: 'Cha gì cơ?”
"Không phải... Thì người vừa mới tiến vào đó, không phải ngài gọi hắn là cha sao?" Binh sĩ mặt chữ điền nuốt nước miếng một cái, chỉ vào trong cửa cung còn chưa hoàn toàn khép lại.
"Nói bậy bạ, cha ta đã chết mười tám năm rồi." Tướng nghĩa trừng binh sĩ, sắc mặt khó coi.
"Không phải cha ruột, vậy đó chính là cha nuôi à?" Binh sĩ nghĩ tới điều gì, lại nói.
Trong nghĩa quân, chuyện nhận cha nuôi là rất thường gặp.
Sấm vương vô hậu, nhận con nuôi, trên làm dưới theo.
Nhưng mà sắc mặt tướng nghĩa lại trở nên càng bực tức hơn, một bàn tay đập lên trên ót binh sĩ, nói: 'Cha nuôi cái gì, người có thể để cho bản tướng quân ta nhận làm cha nuôi, còn chưa hiện thế đâu, còn nói nhăng nói cuội nữa, có tin ta sẽ thu thập ngươi hay không?"
"Vâng vâng vâng." Binh sĩ rụt cổ lại, che miệng không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhưng mà mà vừa dứt lời, người vừa mới đi vào lại thò đầu ra từ trong khe cửa cung.
Tướng nghĩa định thần nhìn lại, vẻ tức giận trên mặt lập tức hóa thành nịnh nọt: "Cha!"
Binh sĩ: ”....'
Chúng binh sĩ: ”...'
"Sấm Vương ở đâu?"
Tần Hà hỏi, có mãng xà khí vận áp chế, cảm ứng của hắn rõ ràng kém đi không ít.
"Lúc này Sấm Vương đang uống rượu cùng với các tướng quân tại cung Vĩnh Thọ." Tướng nghĩa nói luôn mà không cần suy nghĩ.
Tần Hà gật đầu, lại rụt đầu trở lại.
Chúng binh sĩ lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó ánh mắt tập trung đến trên người tướng nghĩa đã mang theo một tia thương hại.
Đầu óc tướng quân, bị hỏng mất rồi.
"Nhìn cái gì, còn nhìn nữa ta móc mắt đám các ngươi ra bây giờ."
Đây là lân đầu tiên Tần Hà tiến vào Hoàng cung.
Một chữ, lớn.
Hai chữ, rất lớn.
Hoàng cung, trên danh nghĩa thì đây chỉ là chỗ ở của Hoàng đế, nhưng trên thực tế, đây là nơi ăn uống sinh hoạt của hơn vạn người. Ngay cả cổng lớn cũng có đến bốn cái.
Mà còn chưa ra nội, ngoại đình, ngoại đình có chín điện một phủ, nội đình có ba điện mười hai cung, công thêm cung Từ Ninh, điện Dưỡng Tâm và một ngự hoa viên rộng lớn.
Không nói đến có bao nhiêu xa hoa, chỉ nói tới phần khí thế mạnh mẽ này, quả thực không hổ là nơi ở của thiên tử.
Cung Vĩnh Thọ, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, bên ngoài là chỗ của các phiên sứ giả.
Hiện tại chưa tới buổi trưa, thế mà nguyên cả tiệc rượu đã uống đến ngã trái ngã phải, say đến choáng váng.
Hơn mười vị tướng lĩnh nghĩa quân ôm vũ nữ xinh đẹp, uống đến mặt đỏ tía tai, miệng méo mắt lác, có tên vừa lảo đảo đứng dậy đã ngã quy xuống bất tỉnh nhân sự.
Có tên phanh ngực áo, ôm bình rượu uống chưa được hai ngụm, đã ọe một tiếng phun hết ra ngoài.
Có tên vừa hát ca vừa nhảy múa, có tên thì ôm đàn cười hênh hệch.
Mùi rượu, mùi son phấn, đủ loại mùi mồ hôi, mùi cơ thể hôi chua, còn có mùi đặc thù bãi nôn với đủ thứ trộn lẫn, mắt thường có thể thấy, khí hỗn tạp ngút trời.
Cả phòng tiệc lớn như vậy lại giống như chợ búa, chướng khí mù mịit.
Trên vị trí thượng thủ, một người trung niên mặc long bào màu vàng sáng "bùm' một tiếng, ném bình rượu xuống đất, hai mắt trợn trắng, trượt theo ghế nằm xuống.
"Sấm Vương không được!"
"Ha ha ha hall"
"Còn chưa tới giữa... giữa trưa, Sấm Vương thua rồi."
Mấy tên tướng nghĩa thấy thế, mắt say lờ đờ cười phá lên.
Mà ở trong một góc tiệc rượu, lại có một viên Tiểu lại đang ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thấy Sấm Vương say ngất, soàn soạt viết lên sổ con.
Đây lại là sử quan.
Sử quan ghi chép lời nói hành động của đế vương, ghi chép sinh hoạt thường ngày của đế vương, sổ con có tên là Ghi chép sinh hoạt thường ngày của đế vương). .
Lý Sấm xưng đế qua quýt, sau khi chiếm giữ Kinh thành, cũng phỏng theo lễ nghi đế vương, tiếp tục sử dụng sử quan.
Sử quan tên là Trương Hoành, chữ trên sổ là chữ Khải cực nhỏ, tốc độ đặt bút cực kỳ mau lẹ.
Trên thực tế, trên ghi chép sinh hoạt thường ngày mà ông ta viết, mỗi trang chỉ có một câu.
Ghi chép như sau:
Mùng tám tháng chạp, Đế thức dậy vào giờ Thìn, bãi triều, triệu hai mươi ba chúng tướng uống rượu, say mèm, đến giờ Dậu mới tỉnh, lại triệu ba mươi sáu chúng tướng uống rượu, lại say; không lâm hạnh.
Mùng chín tháng chạp, Đế thức dậy vào giờ Ngọ, bãi triều, triệu hai mươi bảy chúng tướng uống rượu, say mèm; không lâm hạnh.
Mùng mười tháng chạp, Đế thức dậy vào giờ Mão, bãi triều, triệu bốn mươi ba văn võ và chúng tướng uống rượu, say mèm, đến giờ Dậu mới tỉnh, lại triệu hai mươi chín chúng tướng uống rượu, lại say; không lâm hạnh.
Mười một tháng chạp, Đế thức dậy vào giờ Ty, bãi triều, đại tướng quân Lưu Trung Mẫn xin siết quyên, Đế cho phép, căn dặn giết cẩn thận, triệu Lưu Tông Mẫn và sáu mươi bảy chúng tướng uống rượu, say mèm; đêm lâm hạnh Lệnh phi, chưa thành.
Hai mươi bốn tháng chạp, Đế thức dậy vào giờ Ngọ, bãi triều, thừa tướng Lý Nham can gián Đế ngừng siết quyên, trấn an bách quan và Lê dân, chủ trì triều chính, Đế không vui, quát lui thừa tướng, lại triệu chúng tướng uống rượu, say mèm; đêm lâm hạnh Lệnh phi, lại chưa thành.