Chương 525 - Thiêu thi giám
Chương 525 - Thiêu thi giámChương 525 - Thiêu thi giám
Hai mươi chín tháng chạp, Đế thức dậy vào giờ Thìn, bãi triều, hạ lệnh cung yến liên tịch ba ngày để chúc mừng năm mới, chư tướng có công đều có thể nhập tiệc, Đế say mèm.
Viết xong nét bút cuối cùng, Trương Hoành thổi khô bút mực, thong thả khép lại sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày.
Ông ta là sử quan bốn Đế Đại Lê, trải qua bốn triều, tổng cộng hai mươi tám năm.
Hai mươi tám năm qua, Trương Hoành cầm bút viết không ngừng, nắm lấy mọi cơ hội ghi chép lại mỗi một câu nói của Đế vương có ẩn chứa chiếu lệnh, cho dù là Hoàng thế thợ mộc nhàn nhã nhất, ông ta cũng có thể ghi chép sinh hoạt thường ngày đến bốn năm trang giấy mỗi ngày.
Nhưng mà cửa ải cuối năm năm nay, lại là thời gian Trương Hoành nhẹ nhàng nhất, cũng nhàm chán nhất từ trước tới giờ.
Lác đác vài ba câu là đã có thể thuật lại toàn bộ ngôn hành cử chỉ của Thuận Đế trong một ngày, Thuận Đế vừa say liền cơ bản tuyên cáo công việc một ngày đã kết thúc, cùng lắm thì sang ngày thứ hai lại thêm lên vài chữ “không lâm hạnh” hoặc là “Đêm lâm hạnh Lệnh phi, chưa thành" mà thôi.
Mỗi ngày lặp lại, không có ý mới.
Trương Hoành không biết mình có nên vui vẻ hay không.
Vui vẻ chính là vì mình cuối cùng cũng có một thời gian nhẹ nhàng thoải mái, không cần đêm hôm khuya khoắt hao tâm tốn sức sửa sang lại nội dung ghi chép ban ngày, đặt bút là có thể ghi chép xong.
Lo lắng là, Thuận Đế thực sự không có tướng Hoàng đế.
Uống rượu cả ngày, không hề biết tiết chế, thừa tướng Lý Nham khuyên can không dưới mười lần, ngoại trừ chọc cho Thuận Đế không vui thì chẳng có hiệu quả gì.
Hơn nữa, Thuận Đế vô hậu, thiên hạ này... E là chưa định càn khôn.
Ngày trên đầu thành thay đổi đại kỳ, lại là kiếp nạn mười năm của muôn dân.
Trương Hoành khẽ lắc đầu nhẹ đến gần như không thể nhận thấy, ngay vào lúc ông ta đang khép lại sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày, ở bên cạnh đột nhiên có một cánh tay vươn tới, thoáng cái đã lấy đi sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày trong tay ông ta.
Trương Hoành giật mình hoảng sợ, sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày của Đế Vương tại trong các triều đại đều là bí mật cung cấm, kẻ có can đảm vọng nghị, nhìn trộm phải bị diệt cửu tộc.
Chỉ có Thái Hậu và Hàn lâm biên soạn Đế vương tâm thuật ỳ mới có thể tra đọc ghi chép sinh hoạt thường ngày một chút.
"Đừng nói chuyện."
Ngay lúc này, có một giọng nói tràn đầy ma lực vang lên, nó mang theo lực lượng thân bí khiến người ta không thể từ chối, cũng không có cách nào phản kháng. Lời nói ở cổ họng Trương Hoành chuẩn bị thoát ra đã nén trở lại, tập trung nhìn kỹ, người vươn tay mặc áo gai vải thô, chỉ để lại cho ông ta một bóng lưng thẳng tắp.
Trong lòng Trương Hoành không khỏi cảm thấy an tâm hơn chút, nhưng vẫn căng thẳng nhìn bốn phía.
Nếu để cho người khác trông thấy sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày của mình bị người ta nhìn trộm, không chỉ riêng kẻ nhìn trộm bị diệt cửu tộc, mà sử quan cũng bị tru di tam tộc.
Đây là bí mật hoàng gia, có đôi câu vài lời không được phép truyền ra bên ngoài.
Nhưng không biết có phải là do tình cảnh hỗn loạn hay không, hay là do góc này của ông ta không người chú ý tới, mà không có người nào nhìn đến nơi này.
Đưa mắt nhìn bốn phía, không người nào đối mặt.
Giống như hoàn toàn không trông thấy người xa lạ đang đứng bên cạnh ông ta vậy.
Ngay vào lúc ông ta đang định mở miệng đòi lại thì sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày đã được người kia trả lại.
Trương Hoành giống như cướp lấy vội vàng giành về, ôm trong ngực, không dám buông lỏng nữa.
Cùng lúc này, người kia chậm rãi xoay người, ánh mắt bắn về phía Thuận Đế, trong mắt dường như có khí lạnh lượn lờ.
Trương Hoành thấy thế, lập tức "Shhh” một hơi, cả da đầu đều tê dại.
Người này tự tiện vào cung cấm, thăm dò cấm thư, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Nếu là tướng lĩnh chiến đấu lên, dù thế nào, mình cũng khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này.
Mặc dù Thuận Đế là cường giả ngoại kình, nhưng e là cũng không phải là đối thủ của người này.
Không cần lý do, chính là trực giác.
Có lẽ chỉ có Lưu Tông Mẫn Lưu đại tướng quân, mới có thể chống lại.
Nhưng nỗi sợ hãi của Trương Hoành chỉ kéo dài trong thời gian mười mấy hơi thở, người nọ cuối cùng cũng không có hành động tiến thêm một bước, sau khi khẽ thở dài một tiếng thì quay người rời đi.
Bên cạnh Cổng Đông Hoa, Thiêu thi giám.
Đây là nơi hỏa thiêu các cung nhân, cung nữ, thái giám phạm lỗi cùng với một vài phi tần bị giáng chức, sau khi chết sẽ được thu vào Thiêu thi giám bên cạnh cổng Đông Hoa.
Hiện tại thi thể Sùng Chính chính là liệm ở nơi sắp đặt linh cữu của Thiêu thi giám.
Nửa tháng trước, thừa tướng Lý Nham Đại Thuận tấu xin hậu táng Sùng Chính, bị bác bỏ.
Sau lại tấu đóng nắp quan tài hỏa táng rồi táng nhập Phi Lăng, cũng bị bác bỏ.
Thế là thi thể Sùng Chính liền bị đặt trong linh cữu đến tận bây giờ, không người hỏi thăm. Việc liên quan đến Hoàng đế tiền triều, thủ vệ nơi đây hết sức nghiêm mật.
Ba bước một tốp, năm bước một trạm, còn có ám vệ ẩn núp trong bóng tối.
Vậy mà giờ khắc này bọn họ lại không hề nhận thấy có một người đang dạo bước đi tới.
Đó chính là Tần Hà.
Sau khi tận diệt Ngụy Thân, Tần Hà đã phải bỏ ra một cái giá khá lớn, nhưng so sánh với những phần thưởng thu hoạch được thì cái giá phải trả không đáng nhắc đến.
Miêu tả toàn bộ thực lực Tần Hà hiện tại thì hẳn là ngoại kình phàm thể cảnh hai mươi mốt phẩm, pháp lực phàm thể cảnh mười chín phẩm, người tu luyện kình pháp song tu, công đức kim thân cửu phẩm, công đức hồn thân cửu phẩm.
Thực lực tiến cấp đã giúp cho hắn thi triển thuật tạo mộng cao cấp đến trình độ "ngôn xuất pháp tùy”.
Cho dù là cường giả ngoại kình, cũng không có cách nào hoàn toàn chống cự.
Qua một hồi lâu sau, đến khi Tần Hà rời đi, một tiếng hô sợ hãi từ trong giám nhanh chóng vang lên: "Không tốt, thi thể Sùng Chính biến mất rồi."