Chương 526 - Thừa tướng Lý Nham
Chương 526 - Thừa tướng Lý NhamChương 526 - Thừa tướng Lý Nham
"Cái gì, mất tích?"
Một lúc sau, phủ Thừa tướng Đại Thuận tạm thời.
Lý Nham biết được tin thi thể Sùng Chính mất tích thì sợ hãi đến biến sắc.
Sau khi Sùng Chính treo cổ trên Môi Sơn, ông ta biết di hài chứa oán hận sinh biến nên đã từng tấu trình Thuận đế mau chóng xử lý di hài Sùng Chính, nhưng mà từ lúc Thuận đế đánh hạ được Kinh thành, lại đột nhiên mất đi mục tiêu, mỗi ngày đều say rượu, không quan tâm đến chính sự.
Thân là thừa tướng Đại Thuận, Lý Nham áp lực như núi.
Tốc độ Đại Lê thua trận quá nhanh, Đại Thuận được sáng lập một cách sơ sài hoàn toàn không có sự chuẩn bị về việc đột ngột tiếp nhận một diện tích quốc thổ lớn như thế.
Mặc dù các nơi vừa trông thấy bóng từ xa đã đầu hàng, nhưng đám quan viên tướng lĩnh đầu hàng kia lại không có kẻ nào đáng để tín nhiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi binh làm loạn.
Còn có tướng môn Liêu Đông, lúc này bọn họ vẫn không hề có ý định đầu hàng, Bí sứ phái đi đàm phán còn bị công phu sư tử ngoạm, chẳng những yêu cầu phong tước phiên vương, còn đòi năm trăm vạn lượng bạc trắng cùng với sáu trăm vạn thạch lương thực cầu hàng, nếu không bọn họ sẽ đầu nhập sang Địch quốc, dẫn Địch quân nhập quan, cá chết lưới rách với Đại Thuận.
Tướng môn Liêu Đông điều hành quản lý Sơn Hải và Liêu Đông gần trăm năm, cây tốt rễ sâu, trên thực tế ngay cả vương triều Đại Lê cũng đã mất quyền khống chế bọn họ, nếu thật sự đánh nhau, quân Đại Thuận cùng bọn họ tám lạng nửa cân, e rằng không có bên nào được lợi, dù sao bọn họ chính là lực lượng tinh nhuệ nhất Đại Lê, đặc biệt là tên Tào Văn Chiếu kia.
Nếu bọn họ thực sự bất chấp phạm phải sai lâm lớn nhất thiên hạ dẫn quân Địch nhập quan, thì đối với Đại Thuận mà nói, không khác gì tai họa ngập đầu.
Dựa theo ý nghĩ của Lý Nham, lúc này đại quân nam chinh đang tiến đánh Giang Nam, dù thế nào cũng không thích hợp khai chiến hai tuyến, bất kể như thế nào cũng phải ổn định tướng môn Liêu Đông trước.
Muốn phân đất phong hầu, cho; đòi tiên, cho; đòi lương thực, cho.
Lưu Tông Mẫn đã tra đánh ra bảy ngàn vạn lượng bạc trắng và hơn ngàn vạn thạch quân lương ở Kinh thành, cho nổi.
Đến khi nào Đại Thuận bức ép được Giang Nam quy hàng, ổn định được trận tuyến, lúc đó giải quyết tướng môn Liêu Đông sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chí ít, không có nguy hiểm sụp đổ đột ngột.
Nhưng mà điều khiến Lý Nham không ngờ tới là, sự nghi ky của Thuận đế đối với ông ta đã đến trình độ không thể nói lý lẽ.
Mấy ngày trước ông ta tấu trình Thuận đế về chiến lược này, lại bị Thuận đế chỉ thẳng vào mặt quát lớn: "Ngươi lén lút thông đồng với đám tướng môn không hàng của tiền triêu là có ý định gì? Muốn tạo phản sao?"
Một câu nói nghẹn Lý Nham tức đến mức muốn quảng ấn bãi quan, phất tay áo bỏ đi.
Từ khi Đại Thuận lập triều đến nay, ông ta và Thuận đế không hợp chính kiến đã đến mức công khai.
Thuận đế đã quen làm một bụi cỏ hoang, còn chưa kịp thay đổi hành động và suy nghĩ của bản thân, ông ta đã sắp là chủ của thiên hạ này.
Ông ta đã không còn phải dẫn binh tướng chạy trốn khắp nơi, cướp tiền đoạt lương sau đó cắn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn nữa, hiện tại ông ta không cần bận tâm điều gì khác ngoài việc làm sao để quản lý một quốc gia, làm sao để áp chế được sự tham lam vĩnh viễn không có điểm dừng của thủ hạ, làm sao để thỏa hiệp ngoại bộ, làm sao cân đối các loại mâu thuẫn, không để cho cục diện sập đổ.
Trị đại quốc giống như nấu món ngon, lửa yếu quá không được, lửa mạnh quá không được, mà tắt lửa lại càng không được.
Nếu như Thuận đế không bận tâm đến triều chính, thì một số việc mình âm thâm làm cũng chỉ là một phần, vẫn có thể tiếp tục duy trì.
Nhức đầu nhất, có lẽ là đại tướng Thuận quân Lưu Tông Mẫn, người này có tư lịch lâu năm, vũ lực mạnh, nắm giữ binh quyền riêng, ương ngạnh cố chấp, đừng nói đến thừa tướng là mình, ngay cả Thuận đế, gã cũng chẳng thèm cho bao nhiêu mặt mũi.
Đây cũng chính là vấn đề trong quân bộ Đại Thuận.
Một câu khái quát: Quân Đại Thuận là các lộ nghĩa quân hàng rời chính quyền chắp ghép thành, có lợi thì hợp, không lợi thì tán, xa không đủ để tạo thành một thể thống nhất.
Quân đầu lớn nhất trong đó, chính là tên hãn tướng Lưu Tông Mẫn này.
Gã mang danh là thuộc cấp Thuận đế, nhưng thật ra lại tự nắm binh quyền riêng, binh tướng dưới trướng chỉ nghe "Lưu đại tướng quân", không biết Thuận đế. Cũng có không ít quân đầu e sợ bị Thuận đế thôn tính, đã âm thầm đầu phục Lưu Tông Mẫn, cộng thêm thực lực của Lưu Tông Mẫn còn cao hơn Thuận đế.
Có đôi lúc Lý Nham không thể không hoài nghi, Thuận đế buông tay mặc kệ, phải chăng là vì có lòng mà không có sức, không thể quản được binh tướng dưới trướng cho nên dứt khoát không thèm quan tâm bất cứ việc gì?
Thuận đế vô hậu, chuyện sủng hạnh cũng là hữu tâm vô lực, sau khi chết thì cả giang sơn này cuối cùng cũng về tay người khác, đêm nay có rượu sớm nay say.
Quay trở lại vấn đề trước mắt, thi thể Sùng Chính đột nhiên không cánh mà bay, đây là chuyện phiền phức.
Sùng Chính đã chết, cho nên đây vẻn vẹn chỉ là phiên phức.
Nhưng vấn đề lớn hơn ở chỗ, Lưu Tông Mẫn đã gần như ép cạn đám văn võ bá quan, vương hâu huân quý tiền triêu không quan tâm là đầu hàng hay không đầu hàng trong chiếu ngục.
Nhất định hiện tại gã đang mở rộng phạm vi tra tấn, có thể ra tay đối với phú hộ và bách tính trong thành, trên thực tế thì các thủ hạ của gã cũng đã bắt đầu làm như vậy.
Nghĩa quân phóng túng trong thành đã có thể so sánh với bọn thổ phỉ cùng giặc cướp. Nếu như gã lấy cớ tìm kiếm thi thể Sùng Chính để vơ vét toàn thành, dưới sự kinh hoảng, e rằng các nơi thế nào cũng sẽ nhấc lên làn sóng chống lại.
Phải biết, Kinh thành chính là chủ động mở thành đầu hàng, không hề chống cự.
Vơ vét đến tận cùng, vét hết bạc rôi ném mất dân tâm.
"Lập tức phong tỏa tin tức!" Sau khi trâm ngâm trong phút chốc, Lý Nham đã quyết định chủ ý, sau đó hạ lệnh: "Tìm một bộ thi thể, mặc vào long bào tiền triều, sau đó đốt luôn ngay tại chỗ đi, nói với bên ngoài là di hài Sùng Chính.
"Nhưng mà đại nhân, việc di hài Sùng Chính không cánh mà bay, những tên thủ vệ kia đều rõ ràng a, nhiều người lắm miệng, nếu bệ hạ mà biết được..." Tả Hữu chân chờ nhắc nhở.
"Di hài Sùng Chính biến mất, thủ vệ khó tránh tội, bản tướng thay bọn họ chùi đít, phàm là kẻ có chút đầu óc cũng sẽ không há miệng đi nói lung tung, việc này có thể thực hiện."
Sắc mặt Lý Nham kiên quyết, dừng một chút, ông ta lại nói với vẻ bất đắc dĩ: "Về phía Thuận đế... Việc này cũng không quan trọng."
Đây cũng là nguyên nhân ông ta bất hòa với Thuận đế, Thuận đế không quan tâm đến triều chính, rất nhiều chuyện Lý Nham đều vòng qua Thuận đế tự mình xử lý.
Nhiều lần như vậy, tất nhiên sẽ dẫn tới nghi ky.
Mà ông ta có thể làm thừa tướng Đại Thuận, cũng là bởi vì những quyết định ông ta đưa ra mà không hỏi qua ý kiến Thuận đế, cơ bản đều đúng.
Thậm chí có thể nói, nếu không có Lý Nham ông ta, e là lúc này Thuận đế còn đang trốn đông nhảy tây ở Thiểm Cam.
"Vâng, đại nhân.”
Tả Hữu lĩnh mệnh, vội vàng đi xuống an bài.
Lý Nham trâm ngâm một hồi lâu, lại gọi một tên thủ hạ đến, hỏi: "Đã tìm được Chu Từ chưa?”
Chu tử, Thái tử tiền triều.
Sùng Chính treo cổ ở Môi Sơn, Chu hoàng hậu tự sát, nhưng Chu Từ và Thái tử phi lại không rõ tung tích.
Lý Nham vì để ngăn cản Lưu Tông Mãn lùng bắt trắng trợn, cũng đã xử lý giống như việc di hài Sùng Chính mất tích, nói với bên ngoài là Chu Từ và Thái tử phi đã bị đốt cháy trong hỏa hoạn cung đình, sau đó âm thầm tăng cường tìm kiếm.
Nhưng kỳ lạ là, Chu Từ và Thái tử phi đã biến mất không thấy, không có chút tung tích nào.
Giống như là thực sự đã bị thiêu chết trong hỏa hoạn cung đình vậy.
Thủ hạ lắc đầu, nói: "Đại nhân, không phát hiện ra tung tích gì của Chu Từ, huynh đệ thủ hạ vẫn đang gấp rút tìm kiếm, Kinh thành đóng chặt bốn cổng, đoán chắc là hắn vẫn còn ở trong thành, nói không chừng là đang trốn trong nhà quan viên nào đó."
"Nhất định phải tìm được hắn, nếu để hắn chạy đến Giang Nam kế vị, hậu quả khó mà lường được."
"Rõ!"