Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 527 - Chương 527 - Sùng Chính

Chương 527 - Sùng Chính Chương 527 - Sùng ChínhChương 527 - Sùng Chính

“Đây là... Sùng Chính?”

Vương Thiết Trụ đánh giá thi thể mặc long bào, đôi mắt phát sáng giống như đôi mắt chó hoàng kim kia vậy.

Quả là gia nha.

Thức tỉnh đi ra ngoài một chuyến liền xách thi thể Hoàng đế tiền triều về.

"Tranh thủ thời gian đốt đi." Tân Hà khoát tay.

Nói đến thi thể Hoàng đế, hắn từng có mấy cơ hội nhưng đều đã để vuột mất.

Một là thi thể Hoàng đế thợ mộc, táng lăng.

Cơ hội khác là đốt thi thể lăng tượng biết được bí đạo hoàng lăng.

Tần Hà đều không đi.

Cũng không tính là bỏ lỡ, hắn chỉ cảm thấy là thi thể người ta không sinh dị biến, đào quật mộ thì không thích hợp lắm.

Mà hoàng lăng bị trộm, đặt ở bất kỳ triều đại nào đều là đại sự ngập trời.

Nói không chừng sẽ là đầu người lăn cuồn cuộn, gây ra vô số nghiệp quả.

Nhưng Sùng Chính thì khác, ngậm oán treo cổ tự sát, thi thể quan gần nửa tháng mà chưa thối rữa, đã sinh biến dị.

Quan trọng nhất là, sẽ không có kẻ nào kiên quyết truy theo việc thi thể mất tích này không tha.

Đối với Lý Sấm mà nói, một bộ thi thể mà thôi, nói với bên ngoài là đã đốt, đã chôn, bộ chạy đi chính là giả.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, các triều đại thay đổi đều chơi như vậy.

Vương Thiết Trụ ứng tiếng trả lời, vội vàng cùng Hôi Mễ Khâu chuẩn bị thiêu thi.

"Lamborgh đi đâu rồi?" Qua một lát, Tân Hà hỏi.

Sau khi thức tỉnh, hắn ra ngoài quay về vẫn không thấy con bò đâu.

"Đại quan nhân, vài ngày trước nó đã trở vê huyện Phòng, nói là quay về thăm mẹ nó." Hôi Mễ Khâu nói.

"Mẹ nó?" Tần Hà hơi sửng sốt một chút.

Lúc còn ở huyện Phòng hắn đã từng gặp qua, là một con bò mẹ, không có ấn tượng gì.

Cái tên Lamborgh này, không ngờ còn là một "đứa con có hiếu”.

Lắc đầu, Tần Hà bắt đầu chỉnh lý lại phân thưởng đốt thần.

Tổng cộng một trăm hai mươi ba vị Ngụy thần, lại cho thêm một lượng lớn công đức.

Đây cũng là nguyên nhân Tần Hà lại có thể lấp đầy công đức kim thân và công đức hồn thân.

Không chỉ lấp đầy hai hạng này, mà còn dư mấy trăm vạn. Phương diện này, từ trước đến giờ chưa từng thấy lần nào hào phóng đến vậy.

Tần Hà cũng không rõ ràng tại sao đốt thần lại cho nhiều công đức đến vậy.

Ngoại trừ công đức, hắn cũng được một lượng nội kình và pháp lực cực lớn.

Một bộ thi thể cho một cái chính là hơn mấy chục năm, thậm chí là trăm năm.

Cứ thế đã trực tiếp khiến Tần Hà tăng lên thêm mấy bậc.

Trừ những thứ này, cũng có công pháp thuật pháp, tổng cộng hai ba bản.

Bản thứ nhất: Thuật luyện đan trung cấp.

Thuật luyện đan trung cấp: Đan thuật đến từ đại sư luyện đan Thâm Uyên, có thể luyện chế ra nhất nhiều linh đan bảo dược.

Bản thứ hai: Thuật chấp niệm.

Thuật chấp niệm: Một trong số chú thuật đến từ Vu môn thời đại thần thoại, người trúng chú sẽ sinh ra chấp niệm trong lòng, khó mà kiêm chế trong một khoảng thời gian.

Chú thích: Thuật này cần tiêu hao công đức, hơn nữa không được trái với tâm tính của mục tiêu, nếu không sẽ có xác xuất thất bại cao, sau khi thất bại người thi triển chú thuật sẽ bị chú thuật phản phệ, hiệu quả phục thuộc vào tâm trí và thực lực của mục tiêu.

Bản thứ ba: Như Lai Thần Chưởng.

Như Lai Thần Chưởng: Bí mật bất truyên đến từ Phật môn Thâm Uyên, một chiêu chưởng pháp từ trên trời giáng xuống này, có thể trấn yêu ma quỷ quái, có thể uế thổ minh địa, uy lực vô cùng.

Cái thứ nhất không cần nhiều lời, thuật luyện đan trung cấp.

Chỉ cần có được đúng, đủ nguyên liệu thì ngay cả bảo dược như kim tủy đan cũng có thể luyện chế.

Cái thứ hai, thuật chấp niệm, trông vẻ ngoài thì có chút thú vị.

Chỉ là hơi mơ hồ, hiệu quả khác nhau tùy vào từng người, còn có thể bắn ngược, phải cẩn thận một chút.

Đặc biệt là đối với những người cứng đầu cố chấp hoặc là có thực lực rất mạnh.

Về thực lực mạnh mẽ thì Tân Hà cơ bản đã có thể xem nhẹ.

Trên trời dưới đất, phàm thể cảnh của Tần Hà đã vượt rất xa đỉnh phong, ngay cả Thương Chiến dũng tuyên cảnh đều bị giết chết.

Phải biết ở giữa phàm thể cảnh và dũng tuyền cảnh còn cách một chân nguyên cảnh, vượt hai giai "đồng quy vu tận" với y, đủ để kiêu ngạo.

Người cứng đầu cố chấp, nói chung là mang ý nghĩa không thể cứng rắn cậy ra được.

Ví dụ như một thái giám, ngươi không thể chỉ vào y hạ nguyên rủa rằng "Ngươi muốn làm tiểu bá vương thương bạc" được, người ta không có công cụ, lại càng không có suy nghĩ đó.

Cũng không thể chỉ vào đại cô nương tiểu tức phụ nói "Ngươi muốn cởi trần chạy" được, như vậy tám chín mươi phần trăm là sẽ bị bắn ngược trở lại, người ta cửa chính không ra, cửa sau không bước đấy. Một câu tổng kết: Gặp mạnh phải cẩn thận, gặp yếu đừng cứng rắn cậy ra.

Cái thứ ba thì quá đỉnh.

Trước đó có một Thê Vân Tung, hiện tại có thêm một Như Lai Thân Chưởng.

Hai tướng cùng hợp tác, khá lắm, Tần Hà không nghĩ ra một giới này còn có ai có thể chống đỡ được một chưởng này.

Có thể trấn yêu ma quỷ quái, có thể trấn uế thổ minh địa.

Không chỉ là yêu ma quỷ quái, chính là Âm tào Địa phủ, một chưởng đánh xuống e là cũng phải sập.

Tất nhiên, đến cùng có được hay không còn phải xem thực lực của người thi triển, không thể quơ đũa cả nắm.

"Ây, hắn cử động!"

Đúng lúc này, Vương Thiết Trụ thình lình hô lên một tiếng làm hấp dẫn sự chú ý của Tần Hà.

Tần Hà quay đầu nhìn lại, hóa ra là Vương Thiết Trụ đã thanh lý thi thể xong đang chuẩn bị châm lửa đốt thì Sùng Chính đột nhiên cử động, không những động, mà còn trực tiếp ngồi dậy, Vương Thiết Trụ bị giật mình bạch bạch bạch lui về sau, suýt nữa ném luôn cả đá lửa đi.

Sùng Chính hai mắt đỏ rực, cao giọng thét lên: "Trãẫm không phải vong quốc chi quân, chư thân đều là vong quốc chi thần, do quần thân khiến trẫm sai lâm! Quần thần khiến trẫm sai lâm!"

Đồng thời có một cỗ khí thức cực kỳ oán lệ âm u lạnh lẽo từ trong thi thể Sùng chính bộc phát ra, khiến cả phòng thiêu thi như là đột nhiên rơi vào hầm băng.

Tần Hà nheo mắt, khá lắm.

Đây nào chỉ là oán khí lớn, quả thực phải nói là ngút trời.

Nếu như nhảy ra ngoài, chưa chắc cường giả ngoại kình đã có thể trấn giữ được y.

Công đức kim thân của Tần Hà đã max cấp, trong vòng trăm bước quanh thân sẽ tự mang hiệu quả trấn thi, phòng thiêu thi còn có trận pháp trấn thi, bên ngoài còn có chuông ngựa.

Có thể bật xác ở nơi này, vậy tuyệt đối không phải là tâm thường.

Không có bất kỳ chút do dự nào, Tần Hà vươn ra một ngón tay, một đạo ấn trấn thi nhanh như tia chớp đánh vào trên trán Sùng Chính, tức thì động tác bật xác dừng lại, sau đó thẳng tắp nằm lại như cũ.

"Nhanh chóng đết đi."

Tần Hà thấy vậy lắc đầu, Đại Lê cũng đã xong rồi, hô mấy câu này thì có tác dụng gì chứ.

Oán niệm, chấp niệm, chẳng qua chỉ là không cam lòng mà thôi.

Người chết như đèn tắt, tất cả mọi thứ trên thế gian này không còn liên quan gì với ngươi nữa.

Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa màu xanh lam dấy lên.

Một vị đế vương, cứ như vậy đã trở thành dĩ vãng.

Màn sân khấu xám trắng chậm rãi buông xuống, tiếng mõ vang lên xuyên qua ánh đèn ảm đạm, rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được cuộc đời Sùng Chính.

Nói như thế nào đây, cả một đời đều là bi kịch.

Phụ thân Sùng Chính, Quang Tông, là Thái tử mà Hoàng tổ phụ Thần Tông ghét, mẫu thân lại là tỳ thiếp bị lạnh nhạt, cho nên tuổi thơ cũng không hạnh phúc.

Lúc năm tuổi thì mẫu thân Lưu Thị đắc tội, bị phụ thân hạ lệnh đánh chết, Chu Do Kiểm được giao cho thứ mẫu Tây Lý nuôi nấng.

Mấy năm sau, Tây Lý sinh nữ nhi, trông nom không xuể, đổi thành thứ mẫu Đông Lý nuôi nấng đến khi trưởng thành.

Tuy nói là máu mủ hoàng thất, nhưng luôn phải ăn nhờ sống gửi, trải qua tuổi thơ cực kỳ giản dị và gò bó, chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha, mẫu thân cũng đã bị đánh chết lúc y còn ngây thơ chưa biết gì.

Có điều tuổi thơ Sùng Chính thiếu tình thương nhưng lớn lên lại không yếu đuối, y xem như không chịu thua kém, thích đọc thi thư, ngày thường luôn ở ẩn không ra ngoài, thời gian dài trôi qua cũng có danh tài đức trong triều đình.

Biến hóa lớn chân chính là y thay huynh trưởng, cũng là Hoàng đế thợ mộc kế vị.

Với tư cách là đệ đệ khác mẹ duy nhất, Hi Tông đối xử với y cũng không tệ, phong làm Tín vương, bình thường cũng có nhiều ban thưởng.

Ban đầu Sùng Chính cũng không cho là mình sẽ có cơ hội leo lên đại bảo, mà y cũng chưa từng có suy tưởng này.

Mầm mống chính thức xuất hiện vào mấy năm trước, khi toàn bộ dòng dõi của hoàng huynh lần lượt chết yểu trong thời gian ngắn.

Từ xưa đến nay, hoàng vị luôn là phụ truyền tử, tử truyền tôn, nếu không có con cái thì truyền cho huynh đệ.

Nhưng Sùng Chính cũng chỉ là suy tưởng một chút mà thôi, dù sao hoàng huynh vẫn đang tuổi tráng niên, vẫn còn có thể sinh ra dòng dõi.

Nhưng mà y không nghĩ tới là, tình trạng sức khỏe của hoàng huynh lại chuyển biến đột ngột, không lâu sau lại rơi xuống nước bỏ mình.

Thời điểm Ngụy Trung Lương mang theo tin hoàng huynh qua đời mời y lên ngôi, Sùng Chính chưa hề chuẩn bị đủ tâm lý để chống đỡ được một quốc gia lớn như vậy.

Nhưng sứ mệnh từ trên trời rơi xuống, không lên cũng phải lên.

Đây gọi là bất đắc dĩ.

Vấn đề nằm ở chỗ này, bản thân Sùng Chính không phải là kẻ ngu ngốc, trên thực tế, y rất thông minh, từng đọc đủ mọi thứ thi thư, sau khi hạ quyết định đã nhanh chóng gọn gàng diệt trừ Ngụy Trung Lương, hơn nữa còn giá họa cho mật thám Địch Lỗ.

Nhưng khuyết điểm của y là, y chưa từng tiếp nhận sự giáo dục dành cho bậc "Đế vương".

Y không biết cân bằng sự đấu tranh giữa các đảng phái như thế nào, thậm chí trong lòng y còn không có khái niệm "cân bằng”, y hoàn toàn không nghĩ đến văn nhân sĩ phu thường ngày luôn cao đàm khoát luận, lo nước thương dân có thể vô sỉ như là phường vô lại chợ búa, giác ngộ chính trị hết sức đơn thuần, bị dáng vẻ kia của Đông Lâm đánh lừa.

Mà đặc tính thích đọc thi thư, lại khiến y tự nhiên nghiêng về phía Đông Lâm.

Kết quả là, đi sai một bước, vạn kiếp bất phục.

Lại thành bi kịch.

Nếu là thời buổi thịnh thế, Đế sẽ có cơ hội sửa sai, cho dù y không phải là minh quân nhất, nhưng ít nhất vẫn có thể là minh quân giữ gìn những gì đã có.

Song, đây là số mệnh.

Loạn thế nhiều hôn quân, cũng không nhất định là quân bị hồ đồ mê muội, mà là thời cuộc đã hết cách xoay chuyển.

Trước khi treo cổ tự sát, Sùng Chính để lại di thư: "Dù trãm bạc đức, trên có lỗi với trời, nhưng đều là do quần thần khiến trẫm sai lầm, gây nên nghịch tặc tiến thẳng đến kinh đô. Trãm chết, không có mặt mũi nào gặp lại tổ tông dưới suối vàng, bỏ đi mũ miện, lấy tóc che mặt. Để mặc cho nghịch tặc phanh thây trãm, chớ đừng tổn thương một người dân nào."

Một tiếng thở dài, thật đáng buồn đáng thương.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: "Huynh tử đệ kinh sợ nghênh tiếp vị, vội vàng nôn nóng chém sai thân, Yêm đảng tận diệt Đông Lâm mừng, cung đình thành lông chim tước khóc, đi sai bước nhâm mới tỉnh ngộ, đã là lúc vương triều diệt vong, buồn quá thay!!"

Phần thưởng: Đế vương tâm thuật.
Bình Luận (0)
Comment