Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 562 - Chương 562 - Thúc Đẩy Thời Đại Thay Đổi

Chương 562 - Thúc đẩy thời đại thay đổi Chương 562 - Thúc đẩy thời đại thay đổiChương 562 - Thúc đẩy thời đại thay đổi

Tháng mười cuối thu, Tần Hà cũng trở vê Kinh thành.

Hơn nửa năm dạo chơi ăn uống, cuối cùng hắn đã chỉnh đốn đống chuyện yêu tộc kia đến không sai biệt lắm.

Tiện đường quơ đi tám bộ cương thi, sáu tên ác quỷ, hai ma linh cộng thêm mười tổ hợp quái không ra ngô ra khoai, ngay cả Tân Hà cũng không biết nên gọi chúng nó là gì.

Có vô số yêu ma quỷ quái nghe tiếng gió liền lập tức chạy trốn, đa phần đi xa Tây Vực để trốn tránh, một số nhỏ lên Bắc Hải phương bắc, xuôi nam đi Nam Dương.

Nhờ đó nội địa Đông thổ cũng trở nên trong sạch bình yên.

Về phần đám yêu tộc còn sót lại thì có cảm nhận tương đối phức tạp.

Một số lúc vừa mới bắt đầu thì như cha mẹ chết, đến giữa thì thấy cực kỳ thăng bằng, đến phía sau thì trở nên rất vui vẻ.

Một số lúc bắt đầu rất vui vẻ, đến giữa thì trở nên cực kỳ lo âu, đến phía sau thì kêu trời trách đất.

Cũng tỷ như Long cung Vị Hà, lúc vừa bị ăn đến sạch bách, Long vương Vị Hà đã khóc lóc thảm thiết đến thổi cả bong bóng mũi, nhưng sau đó biết được Thanh Ngưu Đại Tiên ăn nửa tháng ở Long cung Hoàng Hà thì trong lòng liền cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều, vê sau nữa lại biết được Tần Hà lại ăn hai tháng ở núi Thanh Khâu Hồ tộc thì trong lòng liền trở nên vui vẻ.

Đằng sau chính là Hồ tộc, lúc ban đầu khi biết Thanh Ngưu Đại Tiên ra tay với thủy tộc thì rất vui vẻ, khi biết được Thanh Ngưu Đại Tiên ra tay với Long cung Hoàng Hà thì có hơi lo lắng, đến lúc Thanh Ngưu Đại Tiên "tới nhà làm khách" thì khóc trời sầu đất, ngay cả mộ tổ cũng bị đào lên.

Nói chung là đến khi Tần Hà trở về Kinh thành, hai người một bò một chồn một cá cấn, trang phục toàn thân đều làm từ lông thú, mặc trên thân cực kỳ ấm áp, ngay cả chuột tinh trông giữ nhà cũng được phân cho một bộ.

Cho nên cái thứ tâm trạng và cảm giác hạnh phúc này, hoàn toàn là từ so sánh mà ra.

Mọi người cùng nhau chịu tổn thất, không có gì.

Ta bị tổn thất mà ngươi lại không thiệt hại gì, không vui.

Ta bị tổn thất nhưng ngươi tổn thất nhiều hơn ta, vô cùng vui vẻ.

Nhiều ít tài nguyên cũng không thể đem lại cho người ta cảm giác hạnh phúc, chỉ có tăng cao mới có thể.

So với bên trên thì không đủ, so với bên dưới lại có dư.

Bất kể là người hay yêu, đại thể đều như vậy.

Khi yêu tộc trong thiên hạ biết Hồ tộc bị tổn thất đến cả mộ tổ cũng bị đào lên thì lập tức cảm thấy, cực kỳ hạnh phúc.

Xa cách hồi lâu mới trở lại Kinh thành, Tân Hà chắp tay sau lưng, một mình đi dạo trên bến tàu.

Bến tàu Kinh thành vẫn là khách thương như nước thủy triều, người đi đường như dệt cửi, xe ngựa như rồng, tiếng rao hàng vẫn vang lên bên tai không dứt.

Thuyền chở hàng chở đầy vàng bạc, lương thực nối nhau cập bờ không ngừng.

Vô số lực phu giãm xuống bật lên trên thanh ngang nối với thuyền để dỡ hàng như giãm trên đất bằng.

Hưng vong thiên hạ chỉ có ảnh hưởng nhất thời với nơi này, chỉ cần Vận Hà thông suốt, vùng đất này sẽ có thể khôi phục phồn hoa trong thời gian cực ngắn.

Vô số người đã từng xuất hiện ở nơi này, cũng biến mất ở nơi này.

Hồng trần cuồn cuộn, biến tàu dường như vĩnh viễn là cái bến tàu đó.

Nhưng Tần Hà lại phát hiện, những thứ thúc đẩy thời đại này thay đổi đã bắt đầu xuất hiện.

Bến tàu có thêm một vài đồ vật có vành hình tròn, treo ở trên xà ngang, dây thừng xuyên qua chính giữa, đó chính là ròng rọc, mấy tên lực phu dưới những cái quất roi da của đám cang đầu, ra sức kéo chuyển dây thừng, kéo một cái rương gỗ cực kỳ nặng lên cao, sau đó chầm chậm di chuyển về phía bến tàu.

Khi rương gỗ bị kéo lên, ngấn nước trên thuyền chở hàng rõ ràng nổi lên mấy tấc.

Tiệm thợ rèn, bên cạnh cái đe của Thiết Tam Thất có một thiết bị đốt củi cao hơn hai thước, phun ra hơi nước, đang lôi kéo một cái búa nhỏ đập nện khối sắt theo tiết tấu, hấp dẫn rất nhiều người đến vây xem

Dễ dàng và nhanh chóng, miếng sắt đỏ trong tay Thiết Tam Thất đã bị đập ra hình thức ban đầu của một cái dao phay.

"Bán kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô ăn ngon giá rẻ đây ~"

Ngã tư đường, người bán hàng rong nâng cao bó rơm, đang bán kẹo hồ lô.

Tần Hà khoan thai chậm rãi đi tới, nghiêng đầu hỏi: "Kẹo hồ lô này là xâu gì?"

"Nha, khách quan ngài lại tới rồi."

Người bán hàng rong thấy là Tần Hà, vui vẻ nhướng mày, nói: "Xâu khoai lang, giòn ngọt ăn cực kỳ ngon, ngài lấy mấy xâu?"

"Khoai lang, thứ cho heo ăn?" Tần Hà hơi thất vọng.

Kẹo hồ lô thì nhất định phải là quả sơn tra mới là chính tông, thứ khác đều là dị đoan.

Giống như tàu hũ, nhất định phải là ngọt!

"Đây không phải là đồ cho heo ăn!"

Người bán hàng rong nghe vậy thì vội vàng uốn nắn: "Khách quan có chỗ không biết, khoai lang này chính là giống mới, giòn giòn ngọt ngọt, Các bộ đã thành lập Khuyến nông ti, chuyên môn phát triển cái thứ này. Đây đều là hàng tốt chọn để làm giống, ngoài chỗ của ta, chắc chắn ngươi không thể nếm được ở đâu khác."

"Thế nào, nếm thử chút nhé?"

"Ngọt thật không?” "Ngọt thật.

"Được, lấy một xâu thử trước."

Qua một lát.

"Sách, thứ này đâu ngọt như ngươi nói chứ."

"Vậy ngươi nói, cái này có ngọt hơn không?”

"Đúng là ngọt hơn so với trước kia một chút."

"Vậy thì trả tiền đi."

"Bao nhiêu?”

"Ba mươi văn."

"Đắt như vậy?!"

"Không có cách, cái thứ này không dễ kiếm."

'Sao ngươi không nói sớml!"

"Thì ngươi cũng có hỏi đâu."

"Này ~ đậu mè, ngươi lừa ta?”

Nửa canh giờ sau, Tần Hà sau khi dạo một vòng đã vác một bó rơm cắm đầy kẹo hồ lô, hài lòng về tới lò hỏa táng.

Đám thợ thiêu thi thấy thế thì rối rít xúm lại.

Tần Hà thoải mái chia cho bọn họ mỗi người một xâu rồi mới trở về phòng thiêu thi.

Trong phòng, ba thú trải qua hơn nửa năm đi dạo ăn uống, thực lực đã lớn mạnh vượt bậc, thay da đổi thịt.

Cái trán Vương Thiết Trụ nhô ra, có sừng giao sắp mọc ra, cả người trông uy phong hơn mấy phần.

Cơ thể Tiểu Điêu thì lớn hơn một cỡ, lông toàn thân càng trở nên óng ánh mềm mượt như ngọc, trong lúc nhìn ngó từ các hướng khác nhau còn thấy được ánh sáng lấp lóe, cực kỳ bất phàm.

Về phần con bê thì thay đổi càng lớn, nhưng cũng càng là một lời khó nói hết.

Nói chính xác là, nó đã đứng lên.

Nhưng... Nó chỉ vẻn vẹn là đứng lên mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment