Chương 566 - Tướng Hoa Lan
Chương 566 - Tướng Hoa LanChương 566 - Tướng Hoa Lan
Đá càn khôn: Đây là một viên đá đến từ hỗn độn, ẩn chứa không gian chỉ lực mỏng manh, có năng lực thần kỳ.
Tần Hà xem xét, hứng thú nổi lên.
Đảo tay một cái, đá càn khôn rơi vào lòng bàn tay.
Đây là một viên đá màu vàng tối, trầm nặng, phẩm chất ấm nhuận nhẫn nhụi, giống như là đá cuội dưới khe suối.
Ngoài ra cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
Tần Hà không biết đây có được tính là nhân phẩm bạo phát hay không.
Viên đá đến từ hỗn độn, ẩn chứa không gian chỉ lực mỏng manh.
Nghe có vẻ là bạo phát, nhưng lại không nói rõ nó có năng lực thần kỳ gì.
Nếu không biết dùng, vậy nó cũng chẳng khác gì một "cục đá” bình thường.
Lại cẩn thận quan sát một hồi, vẫn chẳng thể phát hiện ra đầu mối gì, Tân Hà đành phải lắc đầu, bỏ đá càn khôn vào không gian dưới nách.
Tần Hà không biết là, mấy động tác đơn giản của hắn, lại để cho cá cấn tinh ở một bên nhìn mà đầy mắt kinh ngạc.
Lật tay một cái, một viên đá xuất hiện.
Lại lật một cái nữa, viên đá đã biến mất.
Giống như là làm ảo thuật vậy.
Nhưng cá cấn tinh hiểu rõ, đây không phải là ảo thuật, mà là một loại năng lực nào đó nó hoàn toàn không biết đến.
Cho đến khi đá càn khôn trong tay Tần Hà biến mất, cá cấn tinh mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhưng vào đúng lúc này, nó đột nhiên cảm nhận được ở bên khóe mắt có một tia sáng trắng ẩn hiện.
Cá cấn tinh vội vàng quay đầu, tập trung tròng mắt, tiếp đó ngạc nhiên mừng rỡ hô lên: "Tiên nhân, có yêu khí... Không đúng, là bảo khí!"
Cùng lúc này, nha thự Phi Ngư Vệ.
Ngụy Vũ ngồi trên vị trí thượng thủ trong đại sảnh, vừa gõ nhẹ xuống bàn, vừa chăm chú nghe đám thủ hạ tổng hợp các tin tình báo tình hình các phương tại Đại Lê.
Hiện tại Ngụy Vũ, bởi vì đánh đâu thắng đó trên chiến trường Tấn Thiểm Cam, công huân lớn lao, được Hoàng đế đích thân hạ ý chỉ, vượt cấp thăng nhiệm làm Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ, gia phong Thái tử Thiếu bảo.
Đại Lê ở bờ nam liên tiếp giành được thắng lợi, chính quyền Đại Thuận gần như sụp đổ, Lý Sấm đã thành chó nhà có tang, về phần Trương Hiến Trung ở đất Xuyên, con đường đến Xuyên đã bị phá hỏng, đợi đến khi thu thập xong Lý Sấm liền thu thập gã. Có điều, hiển nhiên là bên phía Thẩm Luyện đang chơi một ván cờ.
Nói ra thì hơi phức tạp, còn nói ngắn gọn thì tám chữ: Đuổi sói nuốt hổ, róc xương trị độc.
Đây là do vị tân Hoàng đế thiếu niên trong hoàng cung kia bày kế, có dấu vết để lại, nhưng... Không chê vào đâu được.
Giờ khắc này đảng Đông Lâm không rõ chân tướng còn đang cầu cứu với y.
Một đám gia hỏa đã xong con bê rồi.
Đại Lê hiện tại chỗ nào cũng cần dùng đến tiền, xoa dịu lê dân bách tính sau chiến loạn đòi tiền, cửu biên phòng ngự đòi tiền, phía nam diệt loạn đòi tiền, duy trì hệ thống quan lại cũng đòi tiền.
Tiền từ đâu đến?
Chỉ có thể lấy từ trên thân đám "heo mập" phía sau đảng Đông Lâm kia.
Nghĩ đến thủ đoạn của vị tân hoàng thiếu niên trong hoàng cung, đáy lòng Ngụy Vũ không khỏi hơi hơi có lông tơ dựng lên.
Tân hoàng trẻ tuổi, nhưng lại sâu không lường được.
Hành động ra một đạo thánh chỉ cho Lưu Bưu, dụ địch theo mình, rất có kinh diễm của một đào giết ba kẻ sĩ.
Mới đăng cơ nửa năm, triều đình đã bị y hoàn toàn khống chế trong tay.
Phía nam đánh Lý Sấm, phía tây chặn Trương Hiến Trung, phía bắc thì phái ra mật sứ giả bộ đàm phán hòa bình.
Hành động bắt Liễu Trường An cùng với hơn hai mươi người xử trảm trong thành, chính là một trong những hành động thúc đẩy đàm phán.
Rất rõ ràng, bên trong Phi Ngư Vệ, có tai mắt của Hoàng đế.
Mấu chốt nhất là, Hoàng đế không hề tị húy điêu này.
Đây hiển nhiên là đang răn đe và cảnh cáo mình.
Nắm chắc chừng mực, có thể xưng là nghệ thuật.
Đến mức Ngụy Vũ rất khó hợp Hoàng đế hiện tại và Thái tử Chu Từ trước kia làm một.
Ngụy Vũ đã từng gặp Chu Từ, Chu Từ mang đến cho hắn một cảm giác... Không giống như vậy.
Suy nghĩ Ngụy Vũ tung bay, vô thức, hắn vươn tay cầm ly trà trên bàn lên, thong thả đưa đến bên miệng.
Nhưng động tác tay hắn cầm lên ly trà, lại khiến Ngụy Nguyên Cát cùng Ngụy Nguyên Xuân ở một bên trông thấy mà đồng thời trợn trắng mắt.
Chỉ thấy ngón tay của Ngụy Vũ, trắng nõn, thon dài, mêm mịn như ngọc.
Ngón cái cùng ngón giữa cầm chén, mà ba ngón tay còn lại thì duỗi dài, hơi vểnh lên cong cong.
Cái này con mẹ nó rõ ràng là. Hoal
Lan!
Chỉ
Hoa lan chỉ của hoa khôi thanh lâu còn không trông đẹp như vậy, không độc đáo như thế.
Ngụy Vũ không chú ý tới nét mặt của hai người, chậm rãi uống cạn nước trà trong ly, sau đó cũng không đặt ly xuống mà vẫn giơ giữa không trung.
Đấn lúc này, hoa lan chỉ càng trở nên chói mắt.
Ngụy Nguyên Cát thấy vậy thì không nhịn được nữa, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Vũ ca, tay ~"
Ngụy Vũ sửng sốt, nhìn tay mình một cái, nhanh như chớp đặt ly xuống bàn, sau đó nắm chặt tay, trong lòng buồn bực giận dữ.
Ngụy Vũ thề với trời, từ trước đến nay hắn chưa từng học hoa lan chỉ với nữ nhân nào.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bắt đầu từ năm ngoái, chính xác là từ sau cái đêm đồ long kia, tay hắn luôn vô thức mà vểnh ngón tay lên thành hoa lan chỉ.
Lúc ban đầu thì còn không rõ ràng cho lắm, nhưng càng về sau càng vểnh càng giống, càng vểnh càng nữ tính.
Thành thật mà nói, việc này hơi mất mặt.
Còn không phải sao, hắn vừa đặt ly xuống, thủ hạ ở phía đối diện cũng vừa hoàn thành việc báo cáo, ngẩng đầu lên.
Xém chút nữa là đã bị nhìn thấy rồi.
Chẳng qua, cho dù có trông thấy, cũng không tính là gì.
Cảnh tượng Ngụy Vũ mặc áo giáp, cầm binh khí, xông pha chiến đấu, dũng quán tam quân, vểnh lên hoa lan chỉ hô to "Giết tặc" ở chiến trường Tấn Tây, đã sớm truyên khắp tam quân.
Bên phía Sấm nghịch thậm chí còn đặt biệt danh cho hắn là "Tướng Hoa Lan".
Hơn nữa còn phối thêm câu nói: Hoa Lan tướng lan hoa kiều, lan hoa nhất kiều, tử kiều kiều.
(Tướng Hoa Lan vểnh lên hoa lan chỉ, hoa lan vừa vểnh lên, chết một cách dựng đứng (cương cứng) - mỉa mai)
Ngụy Vũ cũng không biết nguyên do tại sao lại như vậy, những thứ khác vẫn bình thường, chỉ có bàn tay này, nếu không để ý thì sẽ vô thức vểnh lên.
Trước kia vô duyên vô cớ bị trĩ, hiện tại không còn bị trĩ, lại đổi thành vểnh lên hoa lan chỉ.
Không biết tìm ai nói lý lẽ đây.
"Khốn khiếp!"
Ngụy Vũ thâm mắng một câu, vẫy lui thủ hạ, nhìn về phía Ngụy Nguyên Cát, hỏi: "Bên phía Thiêu thi đường sắp đặt ổn thỏa chưa?"