Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 565 - Chương 565 - Tú Tài Hàn Môn

Chương 565 - Tú tài hàn môn Chương 565 - Tú tài hàn mônChương 565 - Tú tài hàn môn

Rối bóng biểu diễn, như thật như ảo, Tần Hà thấy được cuộc đời của Liễu Trường An.

Liễu Trường An, tự Hằng An, xuất thân Liễu thị Liêu Hà.

Tổ tiên ba đời trước đã từng phát đạt, nhưng giàu không quá ba đời, truyền đến đời cha Liễu Trường An thì gia đạo đã rớt thế.

Huynh đệ tỷ muội Liễu Trường An cộng thêm cha mẹ tổng cộng là bảy nhân khẩu, ông ta là con trai trưởng trong nhà.

Nhưng mà Địch tộc khởi binh, mấy năm liên tục Liêu Đông gặp phải binh tai, triều đình sưu cao thuế nặng, cả nhà Liễu Trường An sống cực kỳ khó khăn, mảnh đất dựa vào để sinh tôn cũng bị địa chủ cường hào cướp mất, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày nhờ việc lên núi đào nhân sâm và săn bắt.

Tình cảnh có thể nói là áo rách quần manh, bụng ăn không no.

Nhưng nói cho cùng thì tổ tiên Liễu gia cũng đã từng phát đạt giàu có, cho nên cũng miễn cưỡng được xưng là hàn môn, sự khác biệt lớn nhất giữa hàn môn và gia môn bình thường, chính là coi trọng việc đọc sách và công danh.

Nhà nghèo đến chỉ có bốn bức tường, nhưng Liễu gia vẫn còn bảo tồn sách vở mà tổ tiên để lại.

Thế là một bên Liễu Trường An chịu đựng sinh hoạt khốn khổ, một bên dùng nghị lực cực lớn cố gắng nỗ lực đọc sách.

Không mua nổi giấy viết thì chặt cây tước vỏ thay thế, không mua nổi bút mực thì dùng cỏ tranh cùng muội than bám dưới đáy nồi để viết.

Trong khó khăn gian khổ, Liễu Trường An thích nhất một đoạn văn: Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhăn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.

Binh tiên Hàn Tín còn có ngày sa sút chán nản.

Gia Cát Thần Cơ còn có khoảng thời gian tự mình cày cấy.

Liễu Trường An tin tưởng, tương lai mình sẽ có một danh đại tác.

Ông trời thưởng cho người cần cù, vào năm hai mươi ba tuổi, Liễu Trường An đã trúng tú tài.

Có điều thế cục Liêu Đông khi ấy, lại không thể chứa nổi bất kỳ một cái bàn đọc sách nào.

Liễu Trường An không thể tiếp tục được nữa, chỉ có thể xếp bút nghiên theo việc binh đao, tình cách trở thành một tên tiểu lại văn thư sai dịch trong biên quân.

Vốn tưởng rằng cho dù là theo quân, thì vẫn có thể làm ra sự nghiệp.

Kết quả sau khi đến biên quân Liễu Trường An phát hiện, tướng lĩnh Tổ Thủ Thanh trong biên quân này lại có lòng tham không đáy, cắt xén quân lương binh sĩ, báo cáo láo số lượng binh lính, dùng sức mạnh cướp đoạt những thứ gã muốn, giết kẻ tài giành công.... Những việc gã làm ra cũng chỉ thua kém một chút so với Địch Lỗ.

Không biết bao nhiêu người không bị Địch Lỗ chà đạp, lại bị Tổ Thủ Thanh gây tai họa đến mức tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Liễu Trường An không thể nhìn nổi, liền nhân lúc tân Đốc phủ Liêu Đông quan mới nhậm chức ba cây đuốc, kẹp một phong thư nặc danh vào trong công văn, hy vọng có thể có thay đổi.

Nhưng mà phong thư này, lại suýt chút nữa đã làm Liễu Trường An vạn kiếp bất phục.

Tướng lĩnh biên quân sở dĩ có thể càn cỡ ngang ngược làm hại một phương như vậy, từ xưa đến nay thực sự không phải là vấn đề của một tên tướng lĩnh nào, mà là vấn đề hệ thống.

Liễu Trường An tuổi trẻ bông bột ngông cuồng, mưu tính lay động hệ thống, nhưng kết quả chính là phong thư này vòng vèo chuyển một vòng trong hệ thống biên quân, lại hung hăng đập trở lại trên mặt Liễu Trường An.

Cùng với sự xuất hiện của phong thư này còn có Tổ Thủ Thanh tức giận đến trợn mắt.

Thế là Liễu Trường An liền bị lấy tội "thông đồng với địch" bắt giữ hạ ngục, người nhà cũng bị "giặc cướp sát hại”.

Ở trong ngục, Liễu Trường An chịu đủ tra tấn, gần như sắp bỏ mạng.

Nhưng mà trời thấy thương xót, ngay vào một ngày trước khi Liễu Trường An bị xử trảm, Địch Lỗ tập kích vào thành.

Tổ Thủ Thanh vội vàng không kịp chuẩn bị, thất bại thảm hại, dẫn binh vội vã rút lui, bỏ lại Liễu Trường An.

Sau khi Địch Lỗ chiếm lĩnh thành trì thì đã phát hiện kẻ "thông đồng với địch" Liễu Trường An trong văn thư của Tổ Thủ Thanh.

Nếu đã là "thông đồng với địch", vậy đó chính là người của mình.

Thế là sau nhiều lần chuyển tay, Liễu Trường An được đưa đến Ám ảnh Bát bộ, cũng là chỗ A Kỳ Na nơi đó.

Lúc này chính là thời điểm Ám ảnh Bát bộ mở rộng, A Kỳ Na là ai cơ chứ, vừa nhìn một cái liền nhìn ra Liễu Trường An có thể dùng được.

Cứ như vậy, Liễu Trường An mang lòng thất vọng cùng hận nhà với Đại Lê, đầu hàng Địch Lỗ.

Văn nhân Đại Lê đi đầy đất, nhưng ở Địch Lỗ, đừng nói đến tú tài, chỉ cần là người đọc sách biết chữ thì đều là nhân tài.

Liễu Trường An tất nhiên nhận được trọng dụng.

Dưới sự nâng đỡ của A Kỳ Na, Liễu Trường An tiến thẳng vào Kinh thành, không chỉ tiến thêm một bước trở thành Cử tử, Trạng nguyên, mà còn tiến vào quan trường, từng bước một thăng quan đến Binh bộ Thị lang tam phẩm, bước vào Lục bộ trung khu.

Trận chiến trên sông Đại Lăng Liêu Đông kia, ông ta lấy được tình báo mấu chốt về chiến lược và việc phòng thủ thành của Lê quân.

Trận chiến kia, tám vạn Lê quân bị đánh đến toàn quân bị diệt, liên tục bị cướp mất ba tòa thành.

Kẻ thù của ông ta, Tổ Thủ Thanh, cũng chết trong loạn quân.

Báo được đại thù!

Từ đó về sau, Liễu Trường An liền trở thành tử trung của A Kỳ Na.

Nhưng cùng lúc đó, vận khí của ông ta cũng bẻ ngoặt bất ngờ, luôn gặp thất bại thảm hại.

Liễu Thương, Hình Nô, An Ba Cốc, Nhĩ Mã Hồn, A Kỳ Ca,... Các cao thủ Địch tộc lần lượt mất tích bí ẩn, thậm chí cháu ruột của A Kỳ Na là Đa Linh, cũng chết ngay trước mặt ông ta.

Không thể không nói, Liễu Trường An đã trung thành với đúng người.

Bị thiệt hại to lớn đến như vậy, đặt vào dưới trướng bất kỳ một người nào khác, cho dù ông ta không bị trở thành con dê thế tội, thì cũng bị xử quyết dưới sự nghi ngờ thà tin rằng là có còn hơn là không.

Nhưng A Kỳ Na chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Liễu Trường An.

Sau khi A Kỳ Na cũng "mất tích", Liễu Trường An đã rơi vào tuyệt vọng.

Vài tháng sau, Cam Đồ Cát trốn thoát đã mang cho Liễu Trường An một tin tức — Hơn nửa nguyên nhân dẫn tới tử vong của A Kỳ Na, chính là vì sự nghi ky của Địch Vương.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, nỗi tuyệt vọng của Liễu Trường An lại có thêm sự mê mang — bởi vì ông ta đã mất đi đối tượng thần phục.

Vốn tưởng rằng Phi Ngư Vệ sẽ nhanh chóng tìm tới cửa, kết quả Phi Ngư Vệ còn chưa đến cửa, Lý Sấm đã dẫn theo Thuận quân đánh chiếm Kinh thành.

Đại vương kỳ trên đầu thành thay đổi, từ Đại Lê đổi thành Đại Thuận.

Sau khi bị tra tấn ăn chút đau khổ trong chiếu ngục, Liễu Trường An chuộc thân rồi ẩn mình trong nhà.

Vốn tưởng rằng Phi Ngư Vệ cứ như vậy xong đời trở thành lịch sử, thậm chí ông ta còn đã chuẩn bị xong cho dự định ẩn thế trong suốt quãng đời còn lại.

Kết quả không sao nói rõ được, Thái tử Đại Lê không biết lại từ chỗ nào chui ra, hắn vừa đăng cơ, Đại Lê lại được vực dậy.

Phi Ngư Vệ cũng trở lại, không qua bao lâu, lại tóm lấy ông ta.

Quanh đi quấn lại, vẫn không thể nào tránh thoát.

Cái gì gọi là nhân sinh như thường, ruột già quấn quanh ruột non.

Là đây.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.

Chuyện sau đó liền không lắm lời, trải qua một loạt thao tác của Phi Ngư Vệ, vốn Liễu Trường An nên bị lăng trì xử tử, nhưng kết quả là chỉ bị phán quyết xử trảm vào thu.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: "Trời thưởng kẻ hàn môn cần cù, tú tài nghèo không đủ áo cơm; Ném bút tòng quân tráng chí tốt, dưới trướng nha môn giận khó từ; Tuổi trẻ bông bột hãm nhà tù, cửu tử nhất sinh theo phúc họa; Thời đến thiên địa đều góp sức, vận đi anh hùng cũng sa cơ." Phần thưởng: Đá càn khôn.
Bình Luận (0)
Comment