Chương 564 - Kinh thành cũng có bảo khí
Chương 564 - Kinh thành cũng có bảo khíChương 564 - Kinh thành cũng có bảo khí
Đêm dài, trăng bạc treo cao.
Tần Hà một mình dọc theo Vận Hà đi về phía Kinh thành.
Đêm nay hắn định lấy thi thể của Liễu Trường An về, hoặc là đốt đi tại chỗ.
Liễu Trường An, là một người không phải người quen cũ, nhưng lại là người quen biết cũ.
Người tu luyện đầu tiên mà hắn đốt... Xà tiên Liễu Thương, chính là từ chỗ ông ta đến.
Vương triều tranh bá, đều vì chủ của mình.
Liễu Trường An hết lòng hết sức, đến cuối cùng đã mất tất cả.
Thời dã, vận dã, mưu sự tại nhân dã.
Tần Hà quyết định tự mình tiễn ông ta một đoạn đường, mặc dù ông ta thực sự là một Lê gian.
"Ào ào ~"
Đúng lúc này, mặt sông đột nhiên không gió dậy sóng, một sóng nước võ vào bờ."
Ngay sau đó có một cái bóng nhảy vọt ra khỏi nước, mang theo ba phần e ngại ba phần nịnh nọt nói với Tần Hà: "Tiên nhân, ngài đang đi đâu vậy?"
Là cá cấn tinh.
Sau thời gian hơn nửa năm đi dạo ăn uống, nó đã mập lên hai cỡ.
Đồng thời, "Tiếng xấu truyền xa".
Đối với thủy tộc mà nói, nó đã trở thành "Yêu gian đệ nhất" thủy tộc không cần bàn cãi, đồng thời bị truyền rao rộng khắp, bản lĩnh "phiên dịch" đạt trình độ cao thâm, nói ra câu nào là đưa yêu vương các phương lên bàn câu đó.
Số yêu vương bị nó phiên dịch đưa lên bàn thành công, không có mười thì cũng có đến tám.
Đến mức thế giới dưới nước còn lưu truyên một câu nói nghiến răng nghiến lợi: Thủy tộc có thể thua, nhưng cá cấn phải chết!
Thậm chí mấy đại thánh địa còn âm thầm ban bố lệnh truy sát nó.
Kẻ nào giết được cá cấn tinh, trọng thường!
Thế là đến khi Tần Hà hồi kinh, cá cấn tinh cũng chỉ có thể đi theo.
Không có cách, thủy tộc đã không thể dung thứ nó, nó chỉ có thể một đường đi đến đen, thẳng thắn ôm chặt cái cột trụ to lớn Tần Hà này.
Bởi vì nó không thích lên bờ, cho nên vẫn luôn uốn trong Vận Hà.
Tối nay thấy Tân Hà một mình ra ngoài, thế là vội vội vàng vàng từ trong nước nhảy ra.
"Ngươi có việc?" Tần Hà nhìn nó.
"Tiên nhân, ta phát hiện, Kinh thành, cũng có bảo khí." Cá cấn tinh cẩn thận nói, hiện tại nó đang rất sầu lo về tiên đồ phía trước của mình.
Mặc dù đi dạo ăn uống hơn nửa năm nó cũng đã hưởng ké được đủ chất béo, Nhưng chất béo là chất béo, thực lực là thực lực, cái dáng vẻ này của nó vẫn không thể lên bờ.
Cho nên, tiếp tục nhận được sự che chở của Tần Hà chính là biện pháp duy nhất.
Đưa vào thực tế thì chỉ có một câu, biểu hiện tốt một chút.
"Bảo khí, ở đâu?" Tần Hà hỏi.
Tiếp đó cá cấn tinh chỉ vào một phương hướng của Kinh thành rồi miêu tả.
Tần Hà nghe xong thì có hơi cạn lời.
Đó là quốc khố của Đại Lê, đều là chút vàng bạc cùng tiên đồng.
Bảy ngàn vạn ~
Cũng không biết trải qua hơn nửa năm này, chỗ ấy đã bị tân hoàng xài mất bao nhiêu rồi.
"Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, thứ trong đó không thể lấy." Tần Hà thẳng thừng lắc đầu.
(Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó - Khổng Tử)
Cá cấn tinh nghe vậy lại vội vàng nói: "Ừm... Cái kia còn có một nơi cũng có, bảo khí ở đó giống như thứ ở Lăng Yêu thành, cũng đang di động không cố định."
Tần Hà lập tức nheo mắt, vội vàng hỏi lại: "Ngươi xác định?"
"Ta... Ta đã quan sát mấy ngày liên, có vẻ giống." Cá cấn tỉnh trả lời không chắc chắn lắm.
Tần Hà quan sát nét mặt nó liên hiểu được nó không hề chắc chắc.
Nhưng cho dù xác suất chỉ là 1% thì cũng phải đi thử một chút.
Ám chỉ thiên cơ mà Lăng Vân đạo trưởng để lại không có chút manh mối nào, mà nửa vòng đen thui kia cũng không rõ là thứ gì.
Nếu còn có thứ tương tự như nó, cũng xem như là có manh mối.
Không hai lời, Tân Hà dẫn cá cấn tinh vào thành.
Cá cấn tinh rẽ ngang rẽ dọc, dẫn theo Tần Hà di chuyển lung tung khắp nơi trong Kinh thành, trên đầu nó không ngừng ứa ra mồ hôi hột, hiển nhiên là tìm kiếm cực kỳ cật lực, thậm chí còn có một lần đứt đầu mối.
Cũng may cuối cùng, nó vẫn xác định được vị trí cơ bản.
Thật sự rất trùng hợp.
Không phải nơi khác, chính là chiếu ngục của Phi Ngư Vệ.
"Tiên nhân, hẳn là ở phía dưới." Cá cấn tinh khẽ thở phào một hơi, chỉ vào cửa chiếu ngục âm trầm mờ tối nói.
"Đi theo ta.
Tần Hà gật đầu, sau đó dẫn theo cá cấn tinh nghênh ngang đi vào chiếu ngục Phi Ngư Vệ.
Khi Tần Hà đi ngang qua, thủ vệ chiếu ngục Phi Ngư Vệ tựa như là không hề trông thấy người vậy, không làm ra bất kỳ ngăn trở nào.
Tần Hà một người một yêu, tiến vào như đến chỗ không người. Điều này làm cho cá cấn tinh mở rộng tâm mắt, không rõ tại sao những tên Phi Ngư Vệ kia lại biểu hiện như không hề trông thấy người tiến vào.
Không sai, chính là không nhìn thấy.
Bởi vì ánh mắt của bọn họ không có tập trung, khi ánh mắt đảo qua mình cùng đại tiên, không có dừng lại dù chỉ một chút.
chiếu ngục.
So sánh với trước đây, chiếu ngục Phi Ngư Vệ lúc này vắng lạnh hơn rất nhiều, nhà giam trống rỗng.
Kinh thành sau khi trải qua một trận rung chuyển kịch liệt, lòng người đã ổn định, bầu không khí gay gắt trong triều đình cũng được xoa dịu đi rất nhiêu, chuyện lấy ngòi bút làm vũ khí cũng xuất hiện cực ít.
Cộng thêm chủ lực Phi Ngư lĩnh quân xuất chinh, cho nên chiếu ngục cũng bắt đầu để đó không dùng.
Đây mới là trạng thái ban đầu nhất của chiếu ngục.
Có chiêu phụng chiêu, không chiêu thì bỏ không.
Ba rẽ hai ngoặt, Tần Hà đi thẳng đến Thiêu thi đường, hắn có dự cảm, nếu nơi này thực sự có bảo khí, vậy khẳng định là ở Thiêu thi đường.
Thiêu thi đường lúc này đã kết thúc công việc, thi khu rộng lớn hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ còn lại một bộ thi thể phủ kín vải trắng.
Tần Hà xốc lên xem xét.
Không phải người khác, chính là Liễu Trường An.
Vết máu đã được xử lý sạch sẽ, bên cạnh còn chuẩn bị sẵn các dụng cụ để gắn đầu thanh lý thi thể như then sắt, kim khâu,...
Cảnh tượng chính là một câu: Chờ ngươi đến.
Tần Hà cảm thấy cực kỳ an ủi, Ngụy Vũ này, cuối cùng cũng hiểu chuyện.
Sau khi Thẩm Luyện thụ phong Chinh Tây Đại Tướng Quân, Bình Tây Hầu, Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ liền do Ngụy Vũ tiếp nhận.
Một triều thiên tử một triêu thần, tân hoàng lên ngôi, thanh đao sắc Phi Ngư Vệ này đã có kế hoạch lấy người mới thay người cũ.
Không có bất kỳ cái gì dây dưa trì hoãn, Tân Hà bắt đầu thanh lý thi thể.
Vô ảnh thủ phát động.
Lập tức tay như huyễn ảnh, thuần thục thành thạo, chẳng mấy chốc hắn đã xử lý thi thể Liễu Trường An thỏa đáng.
Bên trong ngọn lửa Nam Minh Ly Hỏa mãnh liệt, kẻ vốn là tiểu lại văn bút ở biên quan Đại Lê đã hoàn toàn trở thành dĩ vãng.