Chương 568 - Ngươi phải bồi thường tiên
Chương 568 - Ngươi phải bồi thường tiênChương 568 - Ngươi phải bồi thường tiên
Thực ra đạo sĩ và hoà thượng cũng không phải là sợ Phi Ngư Vệ, mà là sợ đám người đông nghìn nghịt này.
Miếu Thanh Ngưu tiên nhân tới trước bái trước, nếu ngươi dám chen ngang, dưới sự phẫn nộ của quần chúng, nói không chừng sẽ dẫn phát một đám người xông lên cào ngươi đến mặt mũi bâầm dập.
Bách tính sinh hoạt ở bến tàu đa phần đều là kẻ hung hãn.
Có ngang tàng, có lỗ mãng, còn có kẻ không quan tâm sống chết, mà kẻ lăn lộn khóc lóc om sòm thì lại càng nhiều.
Còn không phải sao, trong đội ngũ có một thanh niên mặt xám miệng hô thân hình gây như que củi liếc thấy đại hòa thượng lại có từng nếp từng nếp thịt béo, tròng mắt liên đảo quanh một vòng, sau đó rời khỏi đội ngũ chạy đến chen giữa đại hòa thượng và đạo sĩ.
Người đông nghìn nghịt người sát người, nơi nào còn chỗ để chen vào nữa chứ?
Huống chỉ còn là đại hòa thượng to béo với toàn thân đầy nếp thịt, đàn hồi đẩy ra tựa như là ống bễ da trâu vậy.
Đại hòa thượng bị đẩy đến khó chịu, thế là đưa tay hất một cái.
Thanh niên mặt xám bạch bạch bạch lui vê sau hai bước, tiếp đó dùng một tư thế cực kỳ khoa trương mà ngã xuống, sau đó liền bắt đầu kêu la: "Ai nha ~"
"Hòa thượng đẩy người kìa, gãy chân rồi gãy chân rồi ~"
"Hòa thượng đẩy người kìa ~"
Khá lắm, cái họng này vừa kêu la, đại hòa thượng cũng bị làm bối rối.
Đạo sĩ cũng là sững ra một chút, người này mẹ nó ở đâu ra vậy?
Giọng của thanh niên mặt xám cực kỳ lớn tiếng, kêu la mấy câu đã hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh nhìn sang, Phi Ngư Vệ duy trì trật tự đội ngũ cũng vội vàng chạy về phía bên này.
"Đau đau đau, gãy chân, gãy chân rồi ~"
"Hòa thượng này đẩy ta, hắn khiến ta bị thương!"
Thanh niên mặt xám chỉ vào đại hòa thượng rồi kêu la thảm thiết không ngừng.
Đại hòa thượng cùng đạo sĩ liếc nhìn nhau một cái, khóe mắt vừa nhìn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Đây mẹ nó là ăn vạ al
"Ngươi... Đừng có mà bịa đặt lung tung!" Đại hòa thượng lập tức nổi giận.
Ban ngày ban mặt, trời đất sáng tỏ, vậy mà người này lại dám trắng trợn đến ăn vạ như vậy.
"Ai nha... Người này làm ta bị thương nha." "Không được"
"Phải bồi thường tiên!"
Đa phần người tới vây xem đều không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhất thời nghị luận ầm ï, một số ít tận mắt chứng kiến thì cũng chỉ là ở một bên xem kịch vui.
Mở miệng bảo vệ lẽ phải?
Không có chuyện đó đâu.
Xem kịch vui không có nguy hiểm, nhưng muốn mở miệng thì phải cẩn thận.
Nước trong Vận Hà sâu bao nhiêu, thì nước trong bến tàu này liên sâu bấy nhiêu.
Trên cái bến tàu nhỏ một mẫu ba phần đất này, kẻ có tinh thần trọng nghĩa tràn đầy đến mức bùng nổ thì thường sẽ không còn sống được lâu nữa.
Trong nhân gian cùng hồng trần này, tất cả đều tự quét tuyết trước cửa, không xen vào chuyện của người khác, nếu muốn giúp đỡ người khác thì phải cẩn thận.
Thanh niên mặt xám mang vẻ mặt đau đớn chỉ vào đại hòa thượng, trình độ biểu diễn này, rõ ràng là một kẻ tái phạm, cuối cùng còn không quên bổ thêm một câu: "Người xuất gia không thể nói dối, ngươi đừng có mà chối!"
Đại hòa thượng lập tức bị chiếu tướng, nghẹn đến đỏ cả mặt, chỉ vào thanh niên mặt xám tức giận nói: "Đó... Đó chính là do ngươi xô đẩy, hơn nữa ta chỉ là đẩy nhẹ ngươi một chút, ta không hề dùng lực."
"Ôi ôi.... Mọi người nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, hắn ta đã thừa nhận rồi kìa." Thanh niên mặt xám vừa nghe được lời này, lập tức thuận thế làm tới, lại che đùi kêu rên: “Ai nha, đau chết mất, đau chết mất ~"
Đại hòa thượng lập tức giận dữ đến mức khuôn mặt lúc xanh lúc trắng lúc xanh lúc trắng lúc đỏ, có xung động muốn đặt mông ngồi chết cái tên khốn kiếp kia tại chỗ.
Hắn có một trăm cách giết chết người này, nhưng hắn không phải yêu ma, cũng không phải quỷ quái.
Người xuất gia không thể tùy ý gây tổn thương cho người khác, càng không thể tùy ý sát sinh.
Theo bản năng, hắn nhìn về phía đạo sĩ, muốn hắn ta trợ giúp mình.
Đạo sĩ lộ vẻ bất đắc dĩ, trợn trắng mắt nói: "Ngươi nói ngươi thừa nhận chuyện này làm gì?"
Có thể thừa nhận là mình đẩy người sao?
Đã thừa nhận rồi thì chỉ có thể bồi thường tiên.
Nằm xuống cùng y mới là cách giải quyết.
Dù sao nằm trên mặt đất cũng không cần mặt mũi, ngươi cần mặt mũi làm gì?
"Pháp Hải ta đi thẳng ngồi ngay, cũng chưa từng nói dối, đẩy chính là đẩy, nhưng ta không dùng lực, đây đều là sự thật, không hề có nửa điểm giả dối." Đại hòa thượng mạnh miệng nói.
Kết quả là.
Một nén nhang sau, đại hòa thượng đã vì lòng chính trực của mình bỏ ra cái giá là hai lượng bạc và một bụng tức giận.
Thanh niên mặt xám nhận lấy hai lượng bạc xong liền rời đi, vừa rời khỏi đám người thì vui mừng hớn hở vắt chân lên cổ chạy như điên, sợ đạo sĩ và hoà thượng đuổi theo.
Thanh niên mặt xám tên là Ma Phi, thân hình gây gò, hai cái đùi gây nhỏ không khác gì chim Sẻ.
Không chỉ có đôi chân giống, ngay cả cái bóng dưới thân do ánh mặt trời chiếu xuống, cũng cực kỳ giống một con chim sẻ.
Trên phố có lời đồn, hai tháng trước Lưu Cầu Quốc tiến cống một con chim hoàng yến, sau một làn khói trắng thoáng qua, đột nhiên nó biến thành một người, chạy mất không còn bóng dáng.
Nhưng đây cũng chỉ là lời đồn đại, Lưu Cầu Quốc đi sứ vào Kinh đã mang rất nhiều cống phẩm dâng cho tân hoàng.
Một con chim hoàng yến nho nhỏ mà thôi, có hay không cũng không đáng để nhắc tới.
Ma Phi đi xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, rất nhanh đã rời xa miếu Thanh Ngưu tiên nhân.
Quay đầu nhìn lại không thấy ai đuổi theo, y liên hoàn toàn yên lòng, trên mặt đều là vẻ đắc chí khi được như ý.
Cái trò ăn vạ này, nguy hiểm cao thu lợi ích cao, mấu chốt nhất là phải biết chọn đối tượng.
Thứ nhất phải là kẻ có tiền, điểm này không cần nói nhiều.
Ai có tiên đây?
Kẻ có tiền muôn hình muôn vẻ khác nhau, nhưng có một điểm chắc chắn, người mập, nhất định là có tiền.
Thứ hai, tốt nhất là chọn đúng người đang có việc cực kỳ gấp mà đụng.
Người đang có việc gấp thì sẽ không có tâm trí dây dưa với kẻ giả bị đụng ăn vạ, tỷ lệ nắm lỗ mũi chấp nhận xui xẻo cũng sẽ gia tăng cực lớn.
Thứ ba chính là nhìn người mà đối đãi, đừng đòi hỏi quá nhiều, món lợi kếch xù là không thể dài lâu.
Đại hòa thượng chính là kẻ phù hợp hoàn mỹ với ba mục này.
Thứ nhất, hắn ta có tiền.
Thứ hai, hắn ta sốt ruột bái tiên.
Thứ ba, đối với hắn ta thì hai lượng bạc trắng không được coi là nhiều.
Ma Phi ước lượng số bạc trong tay, cực kỳ hài lòng với thành quả ngày hôm nay, y đang suy nghĩ xem nên đi đâu ăn một bữa.
Kết quả vừa ngẩng đầu lên!
Đoàng!
Y đã trực tiếp tiếp xúc thân mật với một thứ gì đó cực kỳ cứng rắn. Ma Phi lập tức đặt mông ngồi xuống đất, mắt nổi đom đóm.
Tập trung nhìn lại, khá lắm.
Một con bòi
Một con bò vàng!
Bên trên lưng bò còn có một người đang ngôi.
Mình vừa vặn đụng trúng đầu bò, trực tiếp đến một cái cứng đối cứng.
Con ngươi Ma Phi đảo quanh một vòng, thuận theo tình thế nằm xuống đất kêu gào: "Ai nha ~ Đau đau đau ~ ~'
"Gãy xương rồi, gãy xương rồi, mông cũng nở hoa rồi a."