Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 569 - Chương 569 - Yêu Câu Nhiêu Thêm

Chương 569 - Yêu câu nhiêu thêm Chương 569 - Yêu câu nhiêu thêmChương 569 - Yêu câu nhiêu thêm

"Hình như... Là ngươi đụng ta đấy.' Trên lưng bò vàng, thanh niên áo gai nhìn Ma Phi ngã dưới đất, xòe tay nói.

Chính là Tần Hà.

Hắn ăn cơm no ra ngoài tản bộ, người này không nhìn đường, rầm một cái đã nện trán lên ngay đầu con bê.

"Ngươi ngươi... Ngươi nói bậy!"

"Ngươi cưỡi bò đụng người, ta nói này ngươi gây ra chuyện lớn rồi!"

"Người đâu, mau tới đây xem đi, có người cưỡi bò đụng người này, ai nha nha, đau đau đau

Ma Phi giở trò cũ, cả khuôn mặt biểu lộ ra vẻ đau đớn, trong lòng lại vui đến nở hoa.

Hôm nay đi ra ngoài không xem hoàng lịch, nhưng nhất định chính là ngày tốt.

Mới sáng ngày ra đã nổ pháo kép, vừa ăn vạ được một tên hòa thượng, giờ lại nhảy ra thêm một.

Kẻ mập có tiên, kẻ có thể cưỡi trâu bò cũng có tiền.

Thời gian qua Thanh Ngưu Đại Tiên rất nổi tiếng, có rất nhiều người bắt chước theo.

Công tử ca trong nhà có tiền lại có việc tốt, chuyện nổi trội nhất lúc này chính là mua lấy một con trâu đen cưỡi rêu rao khắp nơi, ngay cả cách ăn mặc cũng học theo trang phục của Thanh Ngưu Đại Tiên.

Đến mức giá cả thanh ngưu trên thị trường cũng được đẩy lên rất cao.

Thanh ngưu tức là trâu đen.

Chỉ cần trâu của ngươi có màu đen, cho dù là trâu nước, nó cũng rất đáng giá.

Bò vàng thì kém hơn một chút.

Người trước mắt này tuy cưỡi bò vàng, trang phục cũng rất tùy ý.

Nhưng mà trong nhà có bò, ăn vạ hắn hai lượng bạc cũng không thành vấn đề gì lớn.

"Gia, kẻ ăn vạ nha."

Lúc này, con bê dùng thuật súc ngữ nói chuyện với Tần Hà, kiểu người ăn vạ này nó cũng đã từng gặp, chẳng hạn như hòa thượng và đạo sĩ, rất quen thuộc.

Trong mắt Tần Hà lóe lên một tia sáng mờ, đột nhiên mỉm cười nói với Ma Phi: "Vậy ngươi nói thử xem hiện tại nên làm thế nào?”

"Ngươi phải bồi thường bạc!"

Ma Phi chém đinh chặt sắt nói: "Không bồi thường tiền thì chuyện này không xong đâu, để ngươi gặp quan, ta nói cho ngươi biết, Tào sư gia của Binh mã ti thành đông chính là nhị cữu ta, nếu ngươi dám không bồi thường tiên, chờ đến Binh mã ti thì không còn là chuyện tiên bạc nữa đâu."

Ma Phi kéo lên cờ lớn làm da hổ, há mồm liên đến. "Lợi hại như vậy à?" Vẻ mặt Tần Hà tràn đầy ngạc nhiên.

"Đúng vậy, hôm qua ta mới đi thăm nhị cữu ta, ngươi nói đi, có bồi thường bạc hay không?”

"Vậy, bao nhiêu bạc?" Tần Hà hỏi.

Con ngươi Ma Phi xoay tròn một vòng, châm chậm vươn ra hai ngón tay: "Hai lượng bạc."

"Hai lượng?" Tần Hà nhíu mày.

"Ngươi xem đi, đùi phải ta bị gãy rồi, thương cân động cốt một trăm ngày, yêu cầu ngươi phụ trách hai lượng bạc có tính là nhiều không? Hay là muốn ta tính thêm tiền cái mông ta bị ngã nở hoa nữa hả?" Ma Phi vỗ chân trái của mình nói.

"Một cái chân đòi hai lượng bạc?" Tần Hà hỏi.

Ma Phi thấy mặt Tần Hà lộ vẻ khó xử, lại thoáng nhìn qua hai bên một chút, phát hiện cũng không có nhiều người tụ tập đến xem náo nhiệt thì trong lòng không khỏi có hơi căng thẳng, y nuốt nước miếng một cái, nói: "Dù sao, cũng không thể thấp hơn một lượng."

Cái chuyện ăn vạ này, càng có nhiều người không rõ ràng sự thật đến vây xem càng tốt.

Càng nhiều người thì chuyện mới càng lớn, càng lừa tiên được dễ hơn.

Ít người liền phải hạ giá, nếu là ở trong góc xó xỉnh không ai để ý thì tốt nhất là đừng ăn vạ, nói không chừng sẽ bị diệt khẩu.

"Một lượng?"

Tần Hà nghe xong lắc lắc đầu liên tục, nói: "Không không không, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ý của ta là, ngươi đòi bồi thường hơi thấp, như vậy khiến trong lòng ta có chút không an tâm."

"Thấp?"

Ma Phi vừa nghe vậy thì hai mắt lập tức trợn tròn, gân như là bật thốt ra một tiếng quái dị, giống như là vừa nghe được chuyện lạ lùng khó tin nhất trên thế giới vậy.

Từ lúc vào nghề đến nay đã hơn nửa năm, số sứ Ma Phi từng chạm đến không có hai trăm thì cũng có trăm tám.

Người kiên quyết không chịu đưa tiền nằm xuống luôn với y hoặc trực tiếp muốn đánh y chiếm đa số, số người chịu đưa tiền rất ít.

Cho dù là chịu đưa tiên thì cũng sẽ trả giá.

Ngại mình đòi ít tiên thì có lẽ đây chính là người đầu tiên từ xưa tới nay.

Khó tin đến mức Ma Phi không khỏi tự véo đùi của mình, y cảm thấy giống như là đang nằm mơ.

Mặt trời mọc ở hướng tây?

"Đúng, thấp." Tần Hà nghiêm túc gật đầu.

"Như vậy.... Hay là, bốn lượng bạc, ta tăng gấp đôi?" Ma Phi hỏi.

"Bốn lượng?"

Tần Hà cân nhắc một chút, vẫn lắc đầu nói: "Vẫn hơi thấp, ngươi mạnh dạn hơn một chút đi." Ma Phi bị làm đến không biết nên làm thế nào.

Nghĩ thầm, không biết đây là kẻ ngốc nhà ai a?

Không nhìn ra là y đang ăn vạ hay sao?

Hai lượng chê ít, lại còn bảo mình tự tăng thêm, tăng đến bốn lượng vẫn thấy chưa đủ, ngươi là tán tài đồng tử à?

Đại thiếu gia nhà giàu cưỡi trâu đen kia cũng không ngang tàng được như ngươi đâu.

Mà ngươi còn cưỡi bò vàng, bắt chước Thanh Ngưu Đại Tiên cũng không ra dáng gì cả.

"Vậy thì mười lượng?" Ma Phi do dự một chút, xòe ra mười ngón tay dựng ra số "mười".

Ra cái giá này, trong lòng y cũng chột dạ.

Mười lượng bạc đã đủ để mua nửa con trâu rồi.

Đến lúc này Tần Hà mới gật đầu.Mười lượng, cũng xấp xỉ."

Nói xong hắn liền móc ra hai thỏi bạc ròng từ trong túi ra, ném cho Ma Phi.

Đôi mắt Ma Phi lập tức sáng lên.

Hắn thật sự choll

Hai thỏi!

Ma Phi vội vàng ôm bạc vào trong lòng, định thần nhìn lại.

Bạc trắng sáng loáng, là bạc bông tuyết quan đúc, mười lượng một thỏi, đánh dấu công khai.

Hai thỏi, chính là hai mươi lượng.

"Khoan đã... Hai mươi lượng?" Sau khi mừng như điên Ma Phi lại ngây ngẩn cả người.

Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, nói: 'Một cái chân mười lượng, hai cái chân chính là hai mươi lượng, không sai."

Vừa dứt lời, hắn liền đưa tay vỗ nhẹ lên lưng con bê một cái.

Con bê đã sớm không chờ được nữa, lắc mình một cái tiến lên, móng bò không nghiêng không lệch, vừa vặn giãm lên đùi Ma Phi.

"Răng rắc!"

Một tiếng gãy xương vô cùng thanh thúy vang lên.

Không chờ Ma Phi phản ứng lại, nó lại đạp thêm một cái nữa.

"Răng rắc!"

Tiếng gấy thứ hai vang lên.

Ma Phi cúi đầu nhìn chân mình, lại ngẩng đầu lên nhìn con bê, một tia vặn vẹo nổi lên trên gò má, sau đó cấp tốc phóng đại, trong nháy mắt đã lan ra cả khuôn mặt.

"AI" Ma Phi điên cuồng vung vẩy cánh tay, không dám ôm lấy chân mình, ngược lại là ôm lấy đầu, "Chân của ta, chân ta gãy rồi! Thật sự gấy rồi!"

ĐA ~.! Con bê thấy thế, vội vàng lui vê phía sau mấy bước thưởng thức vẻ mặt của Ma Phi, miệng bò cũng toét ra.

Nó rất thích trị mấy tên gia hỏa hư hỏng hay ăn vạ như vậy.

Nếu không phải là Tần Hà căn dặn nó, thì hai móng giãm xuống vừa nãy đã trực tiếp giãm đạp đến xương cốt nát vụn luôn rồi, sao chỉ làm gãy xương như vậy chứ.

"Các ngươi lấn hiếp người quá đáng, lấn hiếp người quá đáng ~"

"A, mọi người mau đến đây xem này, bọn họ đụng ta, còn giãm hỏng chân ta rồi ~"

"Giãm đạp người rồi!"

Sau khi Ma Phi kêu thảm thì còn lớn tiếng kêu gào, ý định hấp dẫn nhiều người chú ý hơn.

Kẻ ăn vạ hắn, chưa từng lẽ thẳng khí hùng đến như vậy.

Lúc này chân y thật sự là đã gãy mất, cũng nghe được tiếng gấy luôn rồi.

"Không phải chứ.... Ngươi kêu gào lớn tiếng như vậy làm gì?" Tân Hà khoanh tay, vẻ mặt cạn lời nói: "Không phải ngươi đã nói à, một cái chân mười lượng bạc, đã cho ngươi bạc rồi mà."

"Chân ta tàn phế rồi, không thể bước được rồi, các ngươi gây ra chuyện lớn rồi, hoàn toàn gây ra chuyện lớn rồi, hai mươi lượng không đủ, không đủ!!"

Ma Phi tức giận đến mất kiểm soát, cuối cùng cũng hiểu vì sao người này lại bảo rằng đòi hai lượng bạc là quá thấp.

Hắn ta làm thật!

"Ôi ôi, ngươi đây là không giữ chữ tín a, lật lọng nói một đằng làm một nẻo." Tân Hà nghe vậy thì lắc đầu, dừng một chút lại nói: "Vậy ngươi nói thử đi, muốn bồi thường bao nhiêu?”

"Bồi thường bao nhiêu cũng không đủ, ngươi phải nuôi ta, ngươi phải nuôi ta cả đời!" Ma Phi không hề nghĩ ngợi, gần như là bật thốt ra.

Không bị tổn thương thì đừng nói là hai mươi lượng, được nửa lượng bạc cũng đã xem như là kiếm lớn.

Nhưng mà gãy mất hai chân thì không còn là vấn đề tiên bạc nữa.

Bắt đền, nhất định phải bắt đền!

Bắt đền cả đời, bồi thường y tới chết!

"Ta phải nuôi ngươi?"

Tần Hà chớp chớp mắt, tay mò mẫm dưới nách một hồi rồi móc ra một cái lồng chim, gật gật đầu, lưỡng lự nói: "Cũng... Được."
Bình Luận (0)
Comment