Chương 580: Bản vương không nổi nóng
Chương 580: Bản vương không nổi nóngChương 580: Bản vương không nổi nóng
Tần Hà rời đi.
Quy Vương Huyền Thủy, Ngao Giác Đại Vương còn có Vương Thiết Trụ đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng... Cũng bình an đưa tiễn.
Đừng nói ăn cơm, ngay cả ngụm nước cũng không cho hắn uống.
Việc này cần có biết bao may mắn, cộng thêm... Hành vi không phóng khoáng.
Chỉ có điều, điểm sợ hãi của ba bọn họ không giống nhau.
Quy Vương Huyền Thủy cùng Ngao Giác Đại Vương là sợ Tân Hà cưỡng ép ở lại dùng cơm.
Ngươi nói đến cũng đến rồi, nếu không ăn một bữa mới rời đi thì cái này gọi là tiếp đón không được chu đáo.
Vương Thiết Trụ thì không sợ Tần Hà, mà nó sợ con bê gây chuyện.
Con bò kia nó không thể nào nắm chắc được, một sự việc nói dăm ba câu vẩy một cái, muốn keo kiệt à?
Không có cửa đâu.
Con bò chết tiệt kia đã học được mấy phần công lực của cá cấn tinh.
Cũng may, toàn bộ hành trình con bê không có mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng cũng làm một con bò tốt.
Qua một lát, Vương Thiết Trụ nhìn về phía Quy Vương Huyền Thủy, nghỉ ngờ hỏi: "Cha nuôi, ngươi còn biết cả chuyện thi côn thời kỳ thái cổ sao? Trước kia thế nào lại chưa từng nghe ngài nhắc qua vậy?"
"Cái này...
Quy Vương Huyền Thủy mang vẻ mặt tràn đây đắc chí, nhưng mà còn chưa nói hết câu nó đã ngẩn người ra.
Nếu Tần Hà còn ở đây cẩn thận quan sát liền có thể phát hiện, nơi sâu nhất dưới đáy đồng tử của Quy Vương Huyền Thủy có một vệt sương mù che đậy, ngay trong nháy mắt nó ngẩn người thì đã chầm chậm tiêu tán, đồng tử lại một lần nữa khôi phục sáng trong.
Đồng thời, sự nghi hoặc giống như Vương Thiết Trụ cũng chậm rãi bò lên trên mặt già của Quy Vương Huyền Thủy, nó sững sờ, mơ mơ màng màng hỏi: "Thái... Cổ thi côn, đó... Đó là cái gì?"
Vương Thiết Trụ: "A2?"
Ngao Giác Đại Vương: "Ừ ??"
"Cha nuôi ngài... Đây là thế nào?" Vương Thiết Trụ quái lạ hỏi.
"A... Không, không có gì, chỉ là mấy ngày gần đây không biết như thế nào, đột nhiên có chút hốt hoảng, có lúc vừa mới nói gì hoặc làm việc gì đó xong, đảo mắt một cái đã quên mất rồi." Quy Vương Huyền Thủy nói ra, sự nghi hoặc khó hiểu trong mắt chưa hề lui đi.
Ban nãy nó nói một tràng, nhưng giây giờ nhớ lại, những lời nói kia nó vốn dĩ hoàn toàn không biết.
Đơn thuần... Là nói xằng nói bậy?
"Cha nuôi ngài không sao chứ?" Vương Thiết Trụ quan tâm hỏi.
Quy Vương Huyền Thủy lắc đầu,'Không sao, có lẽ là do di chứng hóa hình."
"Thôi đi! Vừa rồi còn nói huyên thuyên suốt buổi, thế nào đột nhiên lại bị chóng quên chứ, ta thấy ngươi chính là già nên hồ đồ rồi, hừ." Ngao Giác Đại Vương thấy Vương Thiết Trụ quan tâm lão ô quy như vậy thì lập tức nổi lên đố ky.
"Ngươi cái miết tôn câm miệng, bổn vương tuổi thọ ngàn năm, ta mới sống được bốn trăm năm, đang lúc tráng niên, sức quyến rũ vô hạn." Quy Vương Huyền Thủy bực bội, trực tiếp bật lại, châm chọc nói: "Ngược lại là miết tôn ngươi, tuổi thọ chỉ có năm trăm, ngươi đã sống hơn ba trăm năm, sắp xuống lỗ rồi, hừ!"
So với sự trâm ổn điềm tĩnh vừa rồi thì Quy Vương Huyền Thủy hiện tại nói chuyện như là đổi một người vậy, mang theo vài phần vô lại.
Điều này làm cho Vương Thiết Trụ cảm thấy cha nuôi quen thuộc đã trở lại.
Cha nuôi vừa rồi nói chuyện đĩnh đạc chín chắn, quá xa lạ.
Về phần Ngao Giác Đại Vương, đó hoàn toàn chính là đôi mắt đậu xanh trừng lớn.
Ngươi mà còn sức quyến rũ vô hạn?
Ý gì?
Công khai đá đểu bản miết vương?
Cái lão quy tôn nhà ngươi, ngươi đá đểu ta thì có làm được gì.
Cho dù Thiết Trụ mang huyết mạch của ngươi, như vậy thì sao?
Người nó nhận là cha ruột, chính là bản vương!
Tương lai nó làm rạng rỡ tổ tông, đó cũng là rạng rỡ tổ tông bản vương.
Ngươi chỉ là liên quan, cái gì cũng không phải. Bản vương không nổi nóng.
Ta nóng chết ngươi cái lão quy tôn.
Kết quả là, Ngao Giác Đại Vương ôm Vương Thiết Trụ, thân mật nói: "Con trai, chúng ta vê nhà thôi, đừng để ý lão quy tôn này, nương ngươi lại sinh cho ngươi đệ đệ đấy."
Vừa nói, vừa kéo Vương Thiết Trụ rời đi.
Quy Vương Huyền Thủy nhìn mà ra mặt giật giật, chỉ cảm thấy trong cổ họng nghẹn một búng máu. ...
"Gia, sao ngươi lại sử dụng thuật cấm ngôn với ta vậy."
Trên đường trở về, con bê oán trách nói, lần này đến, nó đã chuẩn bị kỹ càng để ăn tiệc.
Không chỉ ăn Quy Vương Huyền Thủy, còn muốn ăn Ngao Giác Đại Vương.
Ăn sạch chúng nó, ăn chết chúng nó, ăn đến chúng nó nhà chỉ còn có bốn bức tường.
Vì thế con bê đã chuẩn bị sẵn cả lời thoại, ba thành công lực học được từ cá cấn tinh toàn bộ triển khai.
Kết quả... Chuẩn bị như không.
Nó lại bị Tân Hà làm cấm ngôn.
Đừng nói là ăn bữa tiệc lớn, ngay cả nước còn không được uống ngụm nào.
Mấy trăm dặm đường này xem như chạy không công.
Hai chữ, thiếu máu.
"Ngươi muốn làm gì?" Tần Hà hỏi. "Ăn tiệc nha, gia, ta nói cho ngài, cái tên Quy Vương cùng Ngao Vương này tích góp đồ tốt mấy trăm năm, không kém hơn bao nhiêu so với Lăng Yêu thành đâu. mời chúng ta ăn một bữa cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
"Ngươi không sợ Thiết Trụ liều mạng với ngươi à?"
"Ăn một bữa cơm mà cũng liều mạng sao?" Con bê từng bước dụ dỗ, nói tiếp: "Ngay cả một ngụm nước cũng không cho uống, gia, rõ ràng bọn chúng không để chúng ta vào mắt."
"Được rồi, ngươi bớt học mấy cái thứ bàng môn tả đạo của cá cấn tinh đi, hỏng nhân phẩm” Tần Hà trực tiếp dạy dỗ nó một câu.
Chút ý nghĩ xấu xa trong bụng nó kia, Tần Hà rất rõ ràng.
Con bê lập tức cúi đầu xuống, không dám nói tiếp nữa.
Nhưng mà không bao lâu sau, nó lại ngẩng đầu lên, con ngươi xoay tròn một vòng, nói: “Gia, hình như nơi này cách Long cung Vị Hà không xa, hay là chúng ra đến đó ăn một bữa đi?"
Tần Hà nghe vậy thì đôi mắt hơi hơi sáng lên, nhưng lại chân chờ nói: "Như vậy không hay lắm đâu, chúng ta đã ăn qua một bữa rồi.
Long cung Vị Hà, chính là nhà thứ hai trong lần ăn đại hộ lần trước.
Vô cùng may mắn, lão Long vương Vị Hà chỉ là nghèo mà thôi, không bị lên bàn.
"Gia, bữa kia cũng đã qua hơn nửa năm, lão long vương kia hiện tại nhất định cũng đã giàu lại rồi, chúng nó chỉ cần chịu vơ vét là có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn." Con bê tiếp tục giật dây.
"Vậy cũng không thể tóm lấy một tên long vương nhổ được." Tần Hà lắc đầu. Kết quả con bê lại trở nên hưng phấn hơn, nói: "Vậy thì đồng thời nhổ, chúng ta lại ăn một lần."
Sau khi về tới Kinh thành, đặc biệt là mấy ngày trước xả một đống lớn, nó đã tiêu thực đến không sai biệt lắm.
"Thôi! Ngừng đi!" Tần Hà trực tiếp kêu ngừng, nói: "Quay trở lại ăn như vậy quá thiếu đạo đức, chúng ta đổi chỗ đi."
"Chỗ nào?"
"Âm tào Địa phủ!"