Chương 579: Trật tự thứ nhất
Chương 579: Trật tự thứ nhấtChương 579: Trật tự thứ nhất
"Kẻ dọn dẹp?"
Chân mày Tần Hà càng nhíu chặt, lại hỏi:" Tịch pháp không chỉ là pháp diệt, ngay cả phương không gian này cũng sẽ bị hủy diệt?"
Đối với Tần Hà mà nói, tin tức này không khác gì với một quả bom.
Vốn tưởng rằng tịch pháp chỉ là 'Lập quốc không thể thành tinh”, tất cả mọi người đều trở thành người bình thường, sau đó một hình thức khác của văn minh sẽ bắt đầu sinh ra.
Vạn vạn chẳng thể ngờ rằng, hiện tại lại đột nhiên nhô ra một kẻ dọn dẹp.
Như vậy liền không còn là an nguy của một phương thế giới này, mà ngay cả sinh tử của mình, cũng đều thành vấn đề.
Một sinh vật có thể cắn nuốt đạo tắc và hư không, Tần Hà không biết nên đối kháng với nó như thế nào.
Tuy hắn là Lục địa thần tiên, nhưng cũng chỉ là phàm thể cảnh.
Đánh với Thương Chiến, một chân nguyên cảnh, còn phải hao tổn mất một con búp bê thế mạng.
Nếu như nói phương thế giới này trước kia là một vùng biển khơi mênh mông, vậy thì hiện tại đã bị cạn khô trở thành một cái giếng.
Bỏ nhân vật lợi hại nhất trong giếng vào biển cả, thì chẳng qua cũng chỉ là một con tôm mà thôi.
Thiên đạo áp chế, chính là tàn khốc như vậy.
Mặc cho ngươi có thiên tư trác tuyệt, mặc cho ngươi có cơ duyên nghịch thiên, mặc cho ngươi có vận khí phát nổ. Toàn diện cũng chẳng có tác dụng gì.
Thái cổ thi côn?
Nghe thấy tên cũng đã thấy có chút kinh người.
"Nếu cổ tịch ghi chép không sai mà nói, chính là như thế.” Quy Vương Huyền Thủy gật đầu.
"Thứ này là ai đặt trong thế giới này? Thời đại thần thoại đạo tắc vẫn chưa suy sụp, theo đạo lý mà nói thì nó không nên từng xuất hiện ở thời kỳ thái cổ chứ?" Tân Hà lại hỏi.
Lúc này Quy Vương Huyền Thủy lại trực tiếp lắc đầu, nói: "Việc này thì lão hủ cũng không thể nào suy đoán được, thái cổ thi côn cũng không phải là một sinh vật bình thường, nó có thể là do đạo tắc biến thành, hoặc có lẽ là thứ gì khác. Thậm chí, nó có thể chính là một bộ phận của trật tự luân hồi. Cái gọi là thái cổ thi côn, chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi."
"Một bộ phận của trật tự luân hồi?" Tân Hà có hơi ngạc nhiên nhìn Quy Vương Huyền Thủy.
Những điều này, cho dù là trong kịch đèn chiếu của đám Ngụy Thần kia cũng không có tin tức về phương diện này.
Thế mà nó lại có thể đĩnh đạc nói ra?
Đương nhiên, kịch đèn chiếu chung quy cũng chỉ là nhìn xem, không phải là tự mình trải nghiệm, có thể bên trong có, nhưng lại bị mình bỏ qua không để ý đến, hắn suy cho cùng cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
"Không sợ thượng tiên chê cười, chúng ta vốn là sâu kiến, không biết ngoài cửu thiên, không hiểu dưới cửu u hoàng tuyền, ngồi đáy giếng nhìn trời lại nói bừa chuyện pháp tắc thiên địa." "Nhưng lão hủ vẫn cảm thấy, trật tự luân hồi, hẳn là trật tự thứ nhất, cũng là pháp tắc chí cao."
"Cái gọi là bất diệt, chính là đột phá chí cao luân hồi, điểm này cho dù là thiên thần có thể khắc dấu pháp tắc thiên địa cũng khó mà làm được."
"Thiên thần có thọ, đất trời có thọ, đạo tắc có thọ, chúng sinh chúng giới cũng có tuổi thọ, liền có luân hồi."
"Thái cổ thi côn, lấy xác đạo tắc cùng hư không làm thức ăn, cho nên nó có thể là một bộ phận của trật tự chí cao, không thể phỏng đoán lai lịch, càng không thể hành động mù quáng."
Tần Hà nghe xong thì rất rung động.
Quy Vương Huyền Thủy nói một hồi ngôn luận, quả thực chính là thể hồ quán đỉnh.
Chỉ câu "Trật tự luân hồi là trật tự thứ nhất" cũng đủ để thức tỉnh mê mang.
Cẩn thận suy nghĩ, lại có vẻ như là đạo lý này.
Có lớn hơn nữa, cũng không thể lớn hơn luân hồi.
Không quan tâm ngươi lợi hại đến cỡ nào, sau khi vẫn lạc cũng đều thuộc về luân hồi quản lý.
Tạm thời không nói đến đại luân hồi liên quan đến đạo tắc cùng hư không, chính là tiểu luân hồi bị nhược hóa vô số lân dưới Địa phủ cũng vô cùng thần bí.
"Như vậy thì phiền phức, vật này có nguồn gốc lớn như vậy, còn không thể động được nó, nên làm thế nào đây?" Tân Hà đem đắn đo trong lòng ném ra ngoài. "Gia, chi bằng ném một mồi lửa đốt nó đi!" Vương Thiết Trụ sốt ruột đề nghị.
Tần Hà bất đắc dĩ lắc đầu,'Đã thử rồi, vô dụng."
Trước đó hắn rồi xa Kinh thành mấy trăm dặm dùng cái xẻng đen thăm hỏi trứng vàng, đó cũng không phải chỉ là nện đập mấy lần xong rồi về nhà, hắn cũng đã thử sử dụng Nam Minh Ly Hỏa, nhưng đừng nói thiêu hủy, ngay cả nhiệt độ bên ngoài vỏ trứng còn không thay đổi gì.
"Thượng tiên thử qua sét đánh chưa?" Quy Vương Huyền Thủy hỏi.
Tần Hà hơi sửng sốt, lắc đầu.
Quy Vương Huyền Thủy giải thích: "Pháp lực lôi hệ là thể hiện trực tiếp nhất của pháp tắc Thiên đạo, thái cổ thi côn lấy pháp tắc làm thức ăn, biết đâu sẽ có phản ứng với sấm sét." Cuối cùng nó lại lắc đầu, nói: "Vẫn là câu nói kia, phải cẩn thận."
Tần Hà xoa xoa cằm, một chiêu sét đánh này thật đúng là hắn chưa từng thử.
Nhưng vấn đề hiện tại là, dùng sét đánh nó cho dù có phản ứng cũng không phải hủy diệt nó, mà là kích hoạt nó.
Có đạo lý nào lại dùng thức ăn đi hủy diệt địch nhân chứ?
"Hoặc là giống như thiên thần thời đại thần thoại thoát ra khỏi phương thế giới này, hoặc là đưa viên túi noãn này ra khỏi phương thế giới này." Qua một lát, Quy Vương Huyền Thủy đề nghi.
"Nếu có thể thoát khỏi, đám Ngụy Thần kia đã chạy từ lâu rồi, làm sao đến mức gây ra nhiều chuyện hỗn loạn như vậy chứ" Lúc này, Ngao Giác Đại Vương không nhịn được mở miệng. Đồng dạng đều là cha, Thanh Ngưu Đại Tiên lại tôn xưng Quy Vương Huyền Thủy là "ngài".
Cái này mẹ nó thoáng cái liền khiến vị cha ruột này là nó so sánh không bằng.
Ở trước mặt con trai, làm nó rất mất mặt.
Còn có chính là Quy Vương Huyền Thủy, tại sao nó bỗng chốc lại hiểu biết nhiều như vậy chứ?
Tổ tiên đã từng phát đạt, nhưng hiện tại đã lụi bại rồi nha.
Đối với điêu này Ngao Giác Đại Vương hết sức kỳ quái, Quy Vương Huyền Thủy chính là một lão thất phu trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, không phải đại yêu đắc đạo gì cả.
"Cái này thì khó mà nói." Quy Vương Huyền Thủy lắc đầu.
Ngao Giác Đại Vương thấy Quy Vương Huyền Thủy nghẹn lời, nhất thời cảm thấy mình đã lật ngược thế cờ, bèn nói tiếp: "Ta nói này, từ mạt pháp đến nay chưa quá vạn năm, thượng tiên hiện thế, nói không chừng là sắp trở lại thân thoại cũng khó nói, tịch pháp gì đó, chưa chắc là nó đã tới."
"Thượng tiên, ngài thấy sao?”
"Cái này... Tân Hà nghĩ tới mảnh vỡ Thiên Đình không người khống chế đang bay trên trời kia, hơi nhức trứng, nói: "Thời đại tịch pháp, hẳn là sẽ không còn quá lâu nữa."
"A?" Ngao Giác Đại Vương sửng sốt.
Quy Vương Huyền Thủy: "Hả??"
Tần Hà nhún nhún vai, vẻ mặt cũng là bất đắc dĩ.
Mé nó, cái gì gọi là rút dây động rừng. Chính là đây.
Diệt một đám Ngụy Thần, kết quả lại đào ra một cái hố to.
Quả nhiên, hệ thống có cũ kỹ đến thế nào thì cũng không thể tùy tiện động vào a, gỡ ra một sợi dây, cũng khiến cầu dao tổng nhảy lên.
Sau đó lại ngồi thêm chốc lát, Tần Hà liền rời khỏi động phủ của Quy Vương Huyền Thủy, lên đường trở về Kinh.
Vốn dĩ hắn định ăn xong bữa cơm rồi đi, kết quả một con ô quy, một con vương bát lại chẳng hề đề cập đến chuyện chiêu đãi Tân Hà một bữa cơm để tận hết lòng chủ nhà gì cả.
Nếu là những yêu khác thì Tần Hà không ăn được một bữa là là tuyệt đối sẽ không rời đi.
Nhưng đây không phải vừa mới hỏi qua người ta sao, không hay lắm.