Chương 585: Bóng mờ
Chương 585: Bóng mờChương 585: Bóng mờ
Cái bóng mờ này có thể tiến thẳng vào tầng mười tám Địa ngục mà không làm cho ngục tốt cùng ma khuyển có bất kỳ phản ứng nào.
Trừ cái đó ra, Tần Hà còn từ trong kịch đèn chiếu của mấy tên Âm quan Địa phủ xui xẻo biết được rằng:
Diêm Quân Địa phủ bế quan tại cấm địa bên trong tâng mười tám Địa ngục, cơ bản không hỏi đến sự vụ Địa phủ, đến mức mười hai Âm soái Địa phủ tự nắm binh quyền riêng, chiếm giữ một phương.
Cho nên ngoại trừ Diêm Quân trong truyền thuyết vẫn luôn chưa từng thấy chân thân, Tân Hà đã không nghĩ ra kẻ nào khác.
Quả nhiên, bóng mờ trâm ngâm trong phút chốc rồi chậm rãi nói: "Thực ra... Cũng không có gì, chỉ là muốn trò chuyện với ngươi một chút mà thôi."
Tiếng nói của nó rất nhẹ, rất bình thản, bên trong bình thản lại mang theo hờ hững, kiểu giống như vô dục vô cầu vậy.
Thân thể của nó hư ảo tựa như linh hồn, ánh mắt trống rỗng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không khác gì không khí, nhưng nó cũng có sự khác biệt hết sức rõ ràng so với linh hồn, nó hư ảo mà không rời rạc, khí tức cô đọng.
"Trò chuyện? Trò chuyện cái gì?" Tần Hà hỏi.
"Trò chuyện cái gì cũng được." Ánh mắt trống rỗng của bóng mờ chớp động mấy cái, từ tốn nói: "Thực ra đã rất lâu ta không trò chuyện với ai rồi, kẻ gân đây nhất trò chuyện với ta, hình như là một đạo sĩ, hắn không giống ngươi, người không giống."
"A đúng rồi, kiếm trong tay hắn trông rất đẹp, ta rất thích." "Nhưng ta không thích dáng vẻ khi hắn nói chuyện."
"Nói chung là, hắn vẫn rất thú vị, thú vị giống như ngươi vậy."
"Không sai, chính là thú vị."
"Hắn, có phải gọi là Lăng Vân đạo trưởng không?" Tần Hà hỏi thăm.
Một đạo sĩ có thể chạy tới nơi này nói chuyện phiếm với nó, trong vòng ba trăm năm, cũng chỉ có Lăng Vân đạo trưởng.
"Đúng vậy, hắn nói hắn tên là Lăng Vân."
"Có điều, là tự hắn tới nơi này, ta không mời hắn đến."
"Hắn trò chuyện với ta, hàn huyên một hồi lâu."
"Ban đầu ta rất thích hắn, về sau, ta lại không thích hắn."
Diêm Quân nhẹ giọng nói ra, tròng mắt trống rỗng tựa như lâm vào hồi ức.
"Sau đó thì sao, các ngươi trò chuyện thế nào?" Suy nghĩ của Tần Hà vô thức bị dẫn chệch hướng, thuận theo mà hỏi.
"Ta đuổi hắn đi, vì ta không thích hắn."
"Hắn thực sự quá không nói lý."
"Dáng vẻ còn hơi xấu xí."
"Tóc rất bẩn, bên trong móng tay còn có đất, cũng không tắm rửa sạch sẽ.
Tần Hà: "..."
Đầu óc Tần Hà hơi đứng máy, không phải vì gì khác, mà là hắn phát hiện, vị Diêm Quân này nói hơi nhiều, hơi lảm nhảm. Hơn nữa, còn thích lầm bầm lầu bầu trần thuật.
So với hình tượng Âm thần chí tôn trong tưởng tượng, bên trong lạnh như băng, mở miệng liên phả ra âm khí thì hoàn toàn là một trên trời, một dưới đất.
Đến mức trong lúc nhất thời Tân Hà cũng không biết nên trò chuyện tiếp với nó như thế nào.
Lần đầu tiên hắn thấy một kẻ như vậy.
"Ách, cái kia, ta xác định một vấn đề trước đã, ngươi là Diêm Quân Địa phủ, đúng không?" Tần Hà lắc đầu, vội vàng hỏi về vấn đề mà mình quan tâm.
Lăng Vân đạo trưởng không tắm rửa? Dáng vẻ xấu xí?
Trong móng tay có đất?
Tám chuyện đồn nhảm không quan trọng, hơn nữa mình cũng không có hứng thú.
"Bọn chúng xưng hô ta như vậy, nhưng thực ra ta cũng không thích xưng hô này cho lắm."
"Với lại ta cũng không thích bọn chúng lắm."
"Bởi vì bọn chúng không thú vị."
"Người thú vị, rất rất ít."
"Kia, vậy... Ngươi ở nơi này quanh năm là để bế quan tu luyện à?" Tần Hà vội vàng cắt đứt lời lảm nhảm của nó, tiếp tục dò hỏi.
"Bế quan?" Bóng mờ hơi sửng sốt một chút, hỏi lại: "Tại sao ngươi nghĩ như vậy?" "Chỗ này có vô tận sát cơ, ngươi ở nơi này không phải là bế quan tu luyện, vậy làm cái gì?" Tần Hà quái lạ hỏi.
"Nơi này... Là nhà ta nha." Bóng mờ tỏ vẻ đương nhiên.
"Nhà... Nhà?" Tần Hà mở to mắt.
Cái nơi này, có thể coi là nhà sao?
Đầu óc có vấn đề à?
Bất kỳ một nơi nào trên khắp thế giới, cũng tốt hơn nơi này gấp trăm lần đi?
Đầu tiên không nói đến những sát cơ kia, chỉ nói đến sự cô quạnh cùng với vách nát tường đổ ở nơi này, có chỗ nào tốt chứ?
"Nơi này... Là nơi ta sinh ra."
"Ta sinh ra ở nơi này."
"Cho nên ta ở chỗ này."
"Giống với từ nhà của các ngươi."
"Đây là một từ rất thú vị, ta rất thích."
"A. đúng rồi, là một tên đạo sĩ dạy ta, nhưng không phải Lăng Vân."
"Hắn rất mạnh, nhưng so với ngươi thì yếu hơn, thực sự là khó mà tin được."
Bóng mờ giải thích một câu, sau đó lại bắt đầu nói dông dài.
"Ngừng, ngừng lại!"
Tần Hà vội vàng vươn tay cắt ngang nó nói luyên thuyên một lần nữa, nếu tùy ý cho nó nói thì cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được, thậm chí còn dễ dàng khiến đầu óc hỗn loạn. Hắn nói tiếp: "Cái đó, ngươi nói ngươi sinh ra tại nơi này, vậy... Ngươi là thứ gì?"
"Ta... Không phải là thứ gì."
"Ách... Đổi cách nói khác đi, chính là, ngươi là chủng tộc gì? Yêu, ma, quỷ, quái hay là cái gì khác?" Tân Hà dẫn dắt.
Lần này, bóng mờ cuối cùng cũng lâm vào tự hỏi trong giây lát, sau đó nó nói: "Ta có lẽ... Là thuộc về linh."
"Linh của thứ gì?" Tần Hà hỏi.
"Chính là những thứ này." Bóng mờ chỉ chỉ phế tích xung quanh.
Lần này, Tân Hà đứng máy trọn vẹn mười mấy hơi thở.
Hắn trái xem phải xét, cuối cùng xác định, nó chính là chỉ vách nát tường xiêu, gạch bể ngói vỡ ở xung quanh mà không phải thứ gì khác.
Nơi này là tâng mười tám Địa ngục của Địa phủ, hoàn toàn tĩnh mịch, không nên cũng sẽ không có thứ gì "tràn đây sức sống".
Phế tích cũng có thể sinh ra linh?
Chuyện hoang đường!
Thần khí có thể sinh ra linh trí, hoa cỏ cây cối cũng có thể sinh ra linh trí, đó được gọi là tinh quái.
Cái gọi là yêu ma quỷ quái, trong đó có một phần khá cao là thuộc về linh. Tinh quái không vào luân hồi, nhưng nó có linh trí, cũng có năng lực nhất định. Chẳng hạn như có một vài cây cổ thụ che trời rất huyền diệu bí ẩn, không thể chặt chém lung tung.
Phế tích? HOW?
Nhưng rất nhanh sau đó, Tần Hà đã kịp phản ứng lại.
Thứ nó chỉ không phải phế tích.
Mà là... Thiên đình.
Một mảnh phế tích này, thuộc vê một bộ phận của Thiên đình.
Giờ khắc này, Tần Hà chỉ cảm thấy trong đầu như bị bổ tới một tia sét đánh, giọng nói cũng hơi run rẩy, mở to hai mắt không thể tin nổi, hỏi lại: "Ngươi, là linh sinh ra từ Thiên đình?”