Chương 584: Tâng mười tám Địa ngục
Chương 584: Tâng mười tám Địa ngụcChương 584: Tâng mười tám Địa ngục
Tia sáng mờ trong mắt Tần Hà liên tục lóe lên.
Thuật nhìn ban đêm, thuật vọng khí, âm dương nhãn, thiên lý nhãn, bốn thuật chồng chất thuật chúc phúc BUFF.
Cái này gọi là toàn bộ triển khai nhãn lực!
Gần như là trong nháy mắt, Tân Hà đã khóa chặt một bóng mờ đang chạy trốn.
"Muốn chạy?"
Bóng Tần Hà lóe lên một cái liền biến mất ngay tại chỗ.
Độn thổi
Tốc độ của hắn cực nhanh, lấp lóe mấy cái đã đi tới cuối chân trời.
Nhưng tốc độ của cái bóng mờ kia cũng cực nhanh, không ngờ là cũng tu luyện qua một loại độn thuật không rõ tên nào đó.
Một trước một sau, một đuổi một chạy.
Rất nhanh sau đó cả hai đã tiến vào trong một quần thể kiến trúc khổng lồ màu đen.
Kiến trúc xen kẽ như răng lược, vẻ ngoài dữ tợn, còn không ngừng phun ra quỷ hỏa màu xanh lục.
Nó nằm ở trên đường chân trời xa xăm, tựa như là một con hung thú khổng lồ vô biên, muốn cắn nuốt hết thảy toàn bộ sinh linh tiến vào bên trong nó.
Âm trầm, lạnh lẽo, cứng rắn là cảm nhận đầu tiên khi nhìn thấy nó. Nó chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, tựa như là một thành trì kéo dài liên miên.
Vô số âm binh âm tướng đi qua đi lại khắp nơi, còn có cả chó hai đầu đáng sợ với hình thể to lớn hơn người chạy tới chạy lui, thủ vệ nghiêm ngặt.
Ma khuyển Địa ngục, chuyên cắn hung linh ác quỷ, khứu giác mạnh hơn chó trên dương gian gấp trăm lần, là loài đặc thù trông giữ tội hồn ở Âm tào Địa phủ.
Mà đây, vẫn chỉ là lực lượng trông giữ.
Lại nhìn lên khoảng không phía trên quần thể kiến trúc, nơi đó có một pháp trận màu đỏ, pháp trận lấy mười hai tượng thần có diện mục dữ tợn làm trận cơ, tản ra lực lượng chấn nhiếp tâm hồn.
Không thể nghi ngờ, đây là nơi âm trâm kinh khủng nhất Địa phủ —— Địa ngục.
Địa ngục chính là nơi giam giữ tội hồn, phân ra mười tám tầng ngục, mỗi tầng lại có số lượng hình ngục khác nhau.
Tội hồn bị phán vào Địa ngục sẽ phải chịu nỗi khổ hình ngục.
Hình phạt của Địa ngục không làm tổn thương tội hồn, nhưng lại có thể khiến tội hồn cảm nhận nỗi đau khi chịu hình phạt.
Nếu là tội nghiệt nhẹ, đi qua ba năm tiểu ngục, rửa sạch tội nghiệt, liền có thể luân hồi tiến vào súc sinh đạo.
Nếu là nghiệp chướng nặng nề, vĩnh trấn cửu u, vĩnh viễn chịu đựng nỗi đau khổ từ hình phạt, không được siêu sinh vào luân hồi.
Cái này liền rất thảm, thảm trong bi thảm nhất trần gian.
Cái bóng mờ kia cũng không quay đầu lại, lóe lên một cái liền trốn vào trong đại trận Địa ngục.
Tần Hà hơi híp mắt, hắn đã từng trông thấy trận pháp này từ trong kịch đèn chiếu.
Gọi là Đô thiên thần sát đại trận!
Nó lấy hồn mười hai tổ vu tụ lại sát khí thiên địa, ở thời đại thượng cổ, trận này có thể giết được cả thiên thần.
Xếp hạng của trận pháp này còn cao hơn đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà của Long cung Hoàng Hà.
Mấu chốt nhất là, trận này ít bị mạt pháp làm suy yếu hơn so với đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà của Long cung Long cung Hoàng Hà, cách từ rất xa Tần Hà đã cảm nhận được sự cường hãn của nó.
Có điều cường hãn vê cường hãn, cụ thể còn tùy vào từng người.
Tần Hà xuất hiện ở trước trận, hắn chỉ chân chừ trong phút chốc liền lóe thân tiến vào.
Phá trận?
Không tồn tại.
Một cái di hình hoán ảnh, tìm một tên quỷ tốt tướng đối giống người, thoáng thay thế một cái liền tiến vào.
"Người nào?”
"Gâu gâu gâu -”
Tần Hà vừa mới tiến vào liền hấp dẫn sự chú ý của đám ngục tốt.
Ma khuyển Địa ngục điên cuồng gào thét, lấy tốc độ cực nhanh phóng về phía Tần Hà. Đồng thời vào lúc này, đại trận cũng tỏa ra ánh sáng màu màu, sát khí kinh khủng như dời núi lấp biển đè ép về phía Tần Hà, tiêu điểm cực kỳ tập trung, nhất thời khiến cho Tần Hà cũng cảm nhận được áp lực cực lớn.
Pháp trận, uy năng, ngục tốt, thân khuyển, gần như đã tạo thành một tổ hợp trông giữ hoàn mỹ.
Nhưng mà, giống hệt như trước đó, Tần Hà chỉ hơi ngừng lại trong giây lát liền chui vào lối vào Địa ngục.
Tiếp đó chính là một đoạn đường dài ta chạy ngươi đuổi.
Tần Hà trước khi vào trận đã ném cho cái bóng mờ kia một cái thuật xác định mục tiêu.
Cho nên mặc dù là lần đầu tiên hắn tới nơi này, nhưng không hề bị lạc mất.
Mười tám tâng Địa Ngục, Tần Hà một đường lần theo tin tức đánh dấu của mục tiêu xác định mà hướng xuống.
Mười tám tầng ngục, mấy trăm tiểu Địa ngục, toàn bộ đều vượt ngang mà qua, có Địa ngục dầu sôi, Địa ngục núi đao, Địa ngục hàn băng, Địa ngục lột da, Địa ngục sắt mài, Địa ngục đồng nung chảy, ...
Cảnh tượng trong Địa ngục rất kinh khủng, cho dù là Tần Hà, cũng không nhịn được mà tê cả da đầu.
Trong Địa Ngục dầu sôi, tội hồn bị ném vào trong chảo dầu sôi, lật đi lật lại, cho đến khi hồn thể nổ vang "đôm đốp', phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, cho đến khi cháy khét.
Trong Địa Ngục mắt mài, tội hồn bị trói trên giường sắt, ngục tốt dùng bàn chải sắt lặp đi lặp lại chà sát, cho tới khi da tróc thịt bong, lộ ra hơn phân nửa xương trắng. Kinh khủng nhất là, những hình phạt này cũng không khiến các tội hồn tan vỡ, mà ngược lại, tội hồn sẽ khôi phục lại như cũ rất nhanh sau khi thụ hình, sau đó vòng đi vòng lại, đại hình ba ngàn năm, tiểu hình mười tám năm, hết hạn chịu phạt mới có thể đi luân hồi.
Tầng một!
Tầng hail
Càng đi xuống bên dưới, hình phạt càng âm trâm kinh khủng.
Dưới chín tầng, chính là hình phạt vĩnh trấn cửu u, không còn được tiến vào luân hồi.
Mười lăm!
Mười sáu!
Mười bảy!
Tầng mười bảy chính là Địa ngục đao cưa, tội hồn ngày ngày chịu nỗi khổ đao cưa cưa thân thể.
Đến đây uy lực cường hãn của trận pháp cũng tiếp cận đến đỉnh cao nhất.
Cho dù là Tân Hà cũng cảm thấy có chút khó chịu khi chống cự.
Cuối cùng là tâng mười tám.
Nơi sâu nhất dưới Địa ngục!
Nhưng mà, nơi này lại là một mảnh lạnh lẽo.
Không có pháp trường, không có quỷ tốt cười gằn, không có tội hồn hét thảm.
Một mảnh vắng lặng, hoặc phải nói là, cô quạnh.
Chỉ có một mảnh di tích hoang tàn chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, nhìn phong cách vô cùng quen mắt.
Rõ ràng là di tích cổ Thiên đình.
Cái Địa ngục này thực sự là xây dựng trên một mảnh vỡ của di tích cổ Thiên đình.
Lúc này, từng đạo từng đạo sát cơ lạnh lẽo quanh quẩn quanh thân Tần Hà.
Sắc mặt Tần Hà biến đổi, đây không phải uy năng trận pháp, mà là sát cơ của di tích sót lại.
Tần Hà không dám lộn xộn, sự cường đại của cổ Thiên đình là không thể nghi ngờ, nếu mình không cẩn thận, rất có thể sẽ phải bị thua thiệt trước những đạo sát cơ còn sót lại này.
Suy nghĩ một lát, Tân Hà vung tay lên, bắn ra ngoài trên trăm cây đinh trấn thi.
Nhưng mà kết quả lại khiến Tần Hà phải biến sắc lần nữa.
Trong hơn trăm cây đỉnh trấn thi kia, đại đa số đã giống như bông tuyết rơi vào trong lửa nóng, căn bản không bắn ra được bao xa đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Chỉ có ba năm cây là rơi xuống trong vách nát tường xiêu ở cách đó không xa, sượt qua tạo ra một mảnh tia lửa.
Tần Hà thấy vậy thì không hành động thiếu suy nghĩ, hắn nhìn về cái bóng mờ ở cách xa hơn trăm bước, trâm giọng hỏi: "Ngươi chính là Diêm Quân à? Dẫn ta tiến vào tầng mười tám Địa ngục, mưu đồ gì?"