Chương 583: Nghi quỹ nhân đạo
Chương 583: Nghi quỹ nhân đạoChương 583: Nghi quỹ nhân đạo
"Đi - Giát"
Con bê cưỡi Ngưu thống lĩnh cấp tốc đi xa, phóng nhanh như gió, một đường dẫn trước.
Chúng Âm soái cũng là ôm đầu chạy như bay, thoáng một cái toàn bộ đã chạy sạch.
Mặc dù Tử tiêu thân lôi không hướng về phía chúng nó, nhưng uy áp kinh khủng kia vẫn khiến chúng nó như phải gánh cả tòa sơn nhạc, cảm thấy cơ thể như sắp vỡ nát.
"Rầm râm rầm -"
Uy thế sấm sét vẫn còn đang nâng lên không ngừng.
Chúng càng lúc càng thô, càng lúc càng dày đặc, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một mảng màu tím chói mắt, bao trùm toàn bộ vách núi luân hồi.
Âm thanh nổ vang kinh khủng từ Luân hồi ti lan truyền ra, từ điện Diêm vương cho tới minh ngục, cả vùng không gian Địa phủ rộng lớn như vậy cũng đều đang rung động.
Vô số vong hồn lại trốn vào trong không gian hư vô một lần nữa, một vài ác quỷ cùng hung cực ác trực tiếp hóa thành khói xanh tiêu tán không còn lại gì.
Giờ khắc này, cả Địa phủ cuối cùng cũng có cảm nhận trực tiếp về sự đáng sợ của Thanh Ngưu Đại Tiên.
Chỉ nghe thì vẫn luôn cảm thấy hư ảo, không dám tin tưởng. Mắt thấy, mới cảm giác chân thực.
Bên trong màn sấm sét màu tím, Tần Hà điên cuồng phát động Vô ảnh thủ.
Ngón tay chà xát điên cuồng.
Xoa xoa xát xát -
Tử tiêu thần lôi quyết công dẫn động lực lượng thần lôi, công đức hội tụ niệm lực chúng sinh bắn ra pháp tắc thiên địa.
Ở phương không gian minh thổ Địa phủ này, giáng xuống thần lôi.
Chẳng mấy chốc sau, tay Tần Hà đã chà xát đến bắn ra tia lửa, bốc khói -
Nhưng hắn vẫn chưa thể nơi lỏng, bởi vì cho dù là dưới sự rèn luyện và điều hòa của vô số thiên lôi kinh khủng như vậy, tốc độ của nghi quỹ bao lấy Luân hồi châu vẫn cực kỳ chậm chạp.
Thần khí khôi phục về vị trí ban đầu, quả nhiên là không có đơn giản như vậy.
Thứ này phá hoại khó, mà phục hồi nó lại càng khó hơn.
Từ xưa đến nay, hẳn là đã từng có vô số tiên hiền từng thử khôi phục lại nó.
Bởi vì Tân Hà loáng thoáng nhìn thấy tàn vết thiên lôi bên trên vòng quỹ, hơn nữa còn không chỉ có một loại.
Nhưng vô cùng rõ ràng, bọn họ đều thất bại.
Có lẽ là do không đủ thực lực, có lẽ là do thiên lôi không đủ nguyên lực, hoặc là do nguyên nhân khác.
Nói chung là đã không thể suy tính thời gian hư hại của dụng cụ luân hồi này, chỉ biết nó hẳn là bị hư hại trong khoảng thời gian thời đại thần thoại.
Thời kỳ cuối thần thoại cách hiện tại trên dưới vạn năm, về phần thời đại thân thoại tồn tại bao lâu, không có ai biết được.
Thần thoại thành cổ, có viễn cổ, thượng cổ, thái cổ, hoang cổ.
Thậm chí trước thần thoại, còn có hồng hoang cùng hỗn độn.
Thời gian là lực lượng sửa đổi hết thảy, ở nơi sâu nhất của lịch sử, ở một đầu khác của trường hà, có quá nhiều bí mật đã biến mất.
Chỉ còn một góc còn sót lại, đây chính là dụng cụ luân hồi.
Cho nên nói, luân hồi là trật tự thứ nhất.
Mà thời gian, là pháp tắc thứ nhất.
Đưa thân vào trong lôi đình mênh mang, bị bao phủ bởi cảnh tượng hệt như thần thoại, Tân Hà cảm thấy mình giống như ngộ được cái gì đó, nhưng chỉ là mông lung, trong lúc nhất thời không thể nói rõ được.
Dưới sấm sét cuồng bạo gia trì, nghi quỹ bị nhuộm thành màu tím, từng chút từng chút trở về vị trí cũ, đông thời cùng Luân hồi châu phát ra tiếng âm vang cộng hưởng.
Tử tiêu thần lôi, bắt nguồn từ Tử tiêu thiên trong chín tầng trời, thiên lôi này cực kì khủng bố, có thể hủy diệt thiên địa.
Cho dù tiên hiền có nắm giữ được phương pháp đưa nghi quỹ trở lại vị trí cũ, nhưng lực lượng thiên lôi không đủ thì cũng không có cách nào hoàn thành được.
Còn Tân Hà thì khác.
Tử tiêu thần lôi công, vừa học chính là đạt đến trình độ hóa cảnh. Không có cách.
Ban thưởng mà, chính là không giảng đạo lý như vậy đấy.
Nhưng ngay cả như vậy, Tần Hà vẫn cảm thấy áp lực như núi.
Ngón tay chà xát pháp quyết đều đã sắp bốc cháy luôn rồi.
Pháp lực trong cơ thể cũng ào ào mạnh mẽ tuôn ra, mắt thấy cũng sắp bị hút khô.
Nghi quỹ khôi phục đến điểm cuối, đó không thể gọi là rùa bò nữa, hoàn toàn là gần như đình trệ.
Cũng may, cuối cùng -
"Ong!"
Một đạo khí cơ mãnh liệt hơn cả lôi đình đột nhiên phóng mạnh ra ngoài giống như là bạo nổ.
Nhất thời lôi đình thất sắc, vách núi sụp đổ.
Giờ khắc này không chỉ riêng Địa phủ, toàn bộ hai giới âm dương đều có thể cảm nhận được sự chấn động của sóng năng lượng kinh khủng này.
Một số ít tồn tại đang ẩn mình ngủ say cũng nhao nhao hoảng sợ mở to mắt.
Người bình thường có thể chỉ cảm thấy đây giống như là động đất, mặt đất dưới chân hơi chấn động một chút.
Chỉ có những tồn tại đang ngủ say kia mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của cỗ lực lượng này.
Hiện trường.
Tần Hà kêu rên một tiếng, bị trực tiếp bị thổi bay ra ngoài. Qua rất lâu sau, đến khi đá vụn đầy trời đều lắng xuống, Tần Hà mới phủi đi bụi bặm trên người, chậm rãi đi ra.
Phóng tâm mắt nhìn tới, vách núi luân hồi đã hoàn toàn không còn tồn tại.
Thay vào đó là một cái hố to.
Trên khoảng không trên cái hố to đó, nghi quỹ quay tròn bao quanh Luân hồi châu, Luân hồi châu cũng tự xoay tròn, ánh sáng và bóng tối mịt mờ luân chuyển lặp đi lặp lại, tản ra khí tức thần bí viễn cổ.
Giờ khắc này khí tức phủ đầy bụi của dụng cụ luân hồi lại càng thêm nồng đậm.
Cùng lúc này, một phần vong hồn vốn đã ẩn vào hư không bị dụng cụ luân hồi hấp dẫn, trực tiếp bị hút vào bên trong, hóa thành một tia sáng trắng biến mất.
Nhưng cũng có rất nhiều vong hồn vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Trong mắt Tần Hà lóe lên một tia sáng mờ, phát hiện vong hồn bị hút vào trong đều không có tội nghiệt, chính là tiến vào nhân đạo, còn vong hồn có tội thì không bị thu hút.
Rất rõ ràng, cái nghi quỹ này là thuộc về nhân đạo trong lục đạo.
Nghỉ quỹ nhân đạo trở lại vị trí cũ, tội hồn tiến vào nhân đạo sẽ không còn cần đi qua Địa phủ nữa, mà sẽ tự động bị thu hút, tự động chuyển thế.
Tần Hà thấy vậy, trong lòng hơi buông lỏng.
Nỗi lo lắng về luân hồi sau mạt pháp, cuối cùng cũng giải quyết được non nửa.
Cho dù Địa phủ có hoàn toàn sụp đổ, luân hồi nhân đạo này cũng sẽ không xảy ra vấn đề. Hy vọng cá cấn tinh cùng chuột tinh có thể tìm được manh mối của những nghỉ quỹ còn lại, hơn nữa còn phải là hoàn chỉnh.
Về phần cái nghi quỹ bị vỡ này, Tân Hà cũng không biết nên làm cái gì.
Đưa một cái thân khí hồi phục về vị trí cũ đã phí hết sức chín trâu hai hổ, nếu như tu bổ mà nói, vậy quả thực chính là chuyện không tưởng.
Có điều vẫn là câu nói kia.
Nên lo thì lo, không nên lo thì lo cũng chẳng có tác dụng gì.
Phủi tay, Tần Hà quay người lại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
Hiện tại, cần làm rõ ràng một vấn đề khác.
Chính là mật ngữ vừa rồi, là ai truyền?
Thật sự rất giảo hoạt nha, lấy mình làm gậy.