Chương 596: Thời gian qua nhanh
Chương 596: Thời gian qua nhanhChương 596: Thời gian qua nhanh
Lúc bận rộn, thời gian thường trôi qua rất nhanh.
Từ sau khi gặp hai đồ cổ là Phật La cùng Thiên đình chi linh, Tân Hà đã xác định được phương hướng đại khái.
Nhưng mà bận rộn nhiều việc.
Dùng cái xẻng đen siêu độ toàn bộ ác linh trong mười bảy tâng Địa ngục.
Cảm giác vẫn chưa đủ, Tần Hà lại đi dạo quanh Đông thổ một vòng, siêu độ thêm một đám ác linh, ác quỷ, tà vật cùng với đủ loại thi quái hoang dại.
Gần như là không có một ngày nhàn rỗi.
Chỉ đáng thương con bê, chạy đến mức cả người đều gây đi một vòng.
Không có cách, những cái thứ đồ chơi này không có một thứ nào là có thể bỏ vào miệng được.
Đi dạo Đông thổ xong, Tần Hà lại đi Tây Vực một chuyến, lại siêu độ thêm một đống lớn, đồng thời hắn còn siêu độ một đám người sói, người chim cùng cương thi hút máu ở khu vực phía tây của Tây Vực, trên cơ bản là đã thanh lý khu vực kia sạch sẽ.
Chuyến đi khắp mọi nơi này đã khiến Tần Hà phát hiện ra một đặc điểm của mạt pháp, đó là sau khi cổ Thiên đình vỡ nát, mảnh vỡ rơi xuống cũng không phải là phân bố đồng đều, mà có tâm điểm đại khái là hình chữ "JL" ở khu vực sông Hoàng Hà.
Nói chính xác, chính là khu vực Quan Trung và Long cung Hoàng Hà.
Quan Trung, cố đô mười ba triều, là cái nôi của đại nghiệp vương triều, vừa vặn đối ứng với khí vận thiên địa. Từ trung tâm này lan rộng ra khắp bốn phía, trình độ mạt pháp có xu thế tăng lên rõ ràng.
Phía tây Tây Vực, bán đảo phía đông, đất Việt phía nam, Bắc Hải phía bắc, trên cơ bản là đường ranh giới mạt pháp cùng tịch pháp.
Sau khi phát hiện điều này, Tân Hà cũng không có ý định mở rộng phạm vi nữa.
Trở lại Kinh thành, đã là trời thu tháng mười.
Đại Lê vẫn là Đại Lê đó, dường như toàn bộ đều xảy ra biến hóa, nhưng biến hóa này tựa như cũng không lớn lắm.
Quan lại quyền quý Kinh thành trở nên nghèo, còn dân chúng nghèo, vẫn cứ nghèo.
Vương hầu huân quý khắp nơi còn sống sót sau mấy đại nạn phải trốn chui trốn lủi xem xét Đại Lê lại đứng lên, cho là ngày tháng tốt lành đã quay trở lại, đang chuẩn bị đại triển quyền cước, nuốt hết đống tài sản của những vương gia đã ngủm kia.
Kết quả tân hoàng ra một đạo thánh chỉ, tiếp quản toàn bộ tài sản của các vương gia đã chết, đồng thời thành lập Hoàng nghiệp ti phụ trách quản lý kinh doanh.
Trực tiếp phế bỏ tổ huấn "không tranh lợi với dân".
Vương hầu huân quý may mắn còn sống thấy vậy, hô to tân hoàng vi phạm tổ chế, làm trái quốc thể, yêu cầu tân hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Cái gì gọi là tranh lợi cùng dân?
Từ xưa tới nay hoàng quyên chưa bao giờ tranh lợi trên thân bách tính, mà là tranh lợi với đám quan thân quyền quý.
Không giam hoàng quyền vào lông sắt, chúng ta còn vui vẻ tranh lợi với dân thế nào đây?
Tân hoàng xem xét, ồ, thế hả.
Còn dám nhảy nhót đúng không?
Một tờ chiếu thư trực tiếp chụp cái mũ 'ngồi nhìn thiên hạ thối nát, làm giàu bất nhân lên đầu các vương hầu huân quý khắp nơi.
Lại ra một đạo thánh chỉ tước vị mười kẻ dâng thư từ Vương tước thành Hầu, từ Hầu tước thành Bá, còn mấy tên vương gia nhảy cao nhất và các quan ở kinh thành làm người phát ngôn thì trực tiếp ném vào chiếu ngục Phi Ngư Vệ.
Sau khi trấn áp được đám người kia, tân hoàng lại hạ đạo thánh chỉ thứ ba, lệnh đám "hầu gia" mới ra lò cứu tế bách tính, cùng nhau vượt qua thời gian khó khăn, Nội các còn phác thảo ra nội dung cứu tế cực kỳ cặn kẽ, đồng thời để Phi Ngư Vệ giám sát chấp hành.
Giải quyết dứt khoát!
Mỗi một mục nội dung đều là đo thân bọn họ mà làm, nói chung là nếu thi hành theo nội dung được đặt ra, tuy không đến mức ăn trấu nuốt rau, nhưng mỗi năm bọn họ ít nhất cũng sẽ phải giao ra tám phần mười thu nhập.
Lại là một búa lớn!
Bị "hai cái búa lớn" liên tục tấn công, đám vương hầu huân quý tức đến sùi bọt mép, mà lại còn là vừa tức vừa sợ.
Thằng nhãi con mới lên đài này, hoàn toàn không để các thúc thúc bá bá này vào mắt. Đây là coi bọn họ như heo mà nuôi a, nuôi một năm giết một năm!
Đây là điểm giới hạn, không thể nhịn thêm nữal
Thế là bọn họ liền liên lạc với đảng Đông Lâm phía nam, mưu tính làm lớn thanh thế bức đế thoái vị, ít nhất phải khiến Hoàng đế làm ra nhượng bộ, việc này cũng quá tàn nhẫn rồi!
Đáng tiếc, lúc này đảng Đông Lâm đang bị Lý Sấm đặt dưới thân giày vò, mài đến chỉ còn lại nửa cái mạng, Bồ Tát bằng đất sét qua sông, tự thân cũng khó bảo toàn, nào còn dám nói chuyện thay cái đám không có mắt này chứ?
Tự quét tuyết trước cửa, tự cầu nhiều phúc đi.
Thế là, một cây chẳng chống vững nhà, đám vương hầu huân quý chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào bụng, tiện thể mắng to Đông Lâm ngu xuẩn, ngay cả đạo lý môi hở răng lạnh cũng không hiểu.
Kết quả vừa mắng xong lời này, một cái búa lớn lại đập xuống, mà bị đập, chính là đám Đông Lâm vừa mới tự cầu nhiều phúc kia.
Đâu tháng tám, từ Nội các phác thảo, Hoàng đế chấp thuận.
Hộ bộ noi theo triều Tống thành lập Thị bạc ti tại mười ba thành trì vùng duyên hải, thu lợi nhuận từ hải quan, dùng để cứu tế thiên hạ.
Đạo chính lệnh này, cũng đã công khai phế bỏ chính sách "Cấm biển" chỉ còn trên danh nghĩa của Đại Lê.
Lần này đến phiên Đông Lâm tức đến giơ chân.
Sở dĩ chính sách cấm biển của Đại Lê chỉ còn trên danh nghĩa, căn bản là ở chỗ, kẻ có thể ra biển giao thương đều là quan thương hào cường các nơi. Nếu kẻ không quyền không thế muốn ra biển, thì chỉ có thể dùng nhiều tiền tài mua bùa hộ mệnh, hoặc là mò mẫm làm kẻ trộm, nếu không cẩn thận thì sẽ bị quan thân các nơi nuốt hết cả người lẫn thuyền chở hàng, ngay cả xương cũng không nhổ ra.
Bản chất chỉ tôn tại trên danh nghĩa, chính là lũng đoạn.
Bị kẻ nào lũng đoạn?
Đương nhiên là những kẻ đứng sau đảng Đông Lâm, đồ sứ, lá trà, đồ sắt của Đại Lê vận chuyển ra ngoài chính là món lợi kếch xù, cho nên tốc độ tích lũy tài phú là hết sức kinh người.
Đạo chính lệnh này vừa ra, tương đương với việc dân chúng vùng duyên hải đầu có thể ra biển giao thương, phá vỡ lũng đoạn.
Đồng thời còn muốn thu lấy thuế bạc hải quan, nhổ lông chim nhạn bay qua.
Nhưng giơ chân ngoại trừ trẹo khớp ra thì chẳng có tác dụng gì, mà đám vương hầu huân quý vốn luôn cùng một trận tuyến với bọn họ lúc này xem xét.
Thu thuế biển?
Chuyện tốt a, Hoàng đế lấy được bạc từ bên chỗ các ngươi, nói không chừng bên phía chúng ta sẽ có thể thả lỏng bớt một chút.
Trước đó các ngươi sống chết mặc bay, lúc này đến lượt chúng ta xem kịch.
Lấy ơn báo oán?
Các ngươi thấy chúng ta giống kẻ ngốc lắm à?
Kết quả là, cứ như vậy, trái một cái tát phế đi đám vương hầu huân quý, phải một cái tát đánh Đông Lâm phọt óc. Hai đạo chính lệnh, liền mở ra đường cho tân hoàng nắm giữ quyền kinh tế thiên hạ.
Một công một tư, hai cái chân đi đường.
Cái gì gọi là lật tay thành mây, trở tay thành mưa.
Chính là đây.
Có điều toàn bộ những việc này chỉ là mới bắt đầu khởi bước, dân chúng cũng không cảm nhận được bao nhiêu thay đổi.
Chỉ biết là thuỷ vận trên bến tàu Kinh thành trở nên càng sâm uất tấp nập, thuyên hàng tiến bắc xuôi nam nối liền không dứt, rất nhiều bến tàu không chịu nổi gánh nặng, thi nhau sử dụng "nâng ròng rọc" kiểu mới.
Thời tiết cuối thu gió bấc vù vù thổi, thuyên hàng từ nam tiến lên phía bắc di chuyển khó khăn, tốc độ chậm chạp lại còn thường xuyên ứ thuyền, người kéo thuyền hai bên bờ không đủ, giá cả tăng vọt.
Có đội thuyên cực kỳ nhạy bén nhìn chằm chằm vào thiết bị "khu chỉ khu chi" chỉ cần đốt lửa là có thể chuyển động trong tiệm thợ rèn, trộm nó đi.
Không chỉ riêng thiết bị bị trộm đi, ngay cả thợ rèn Thiết Tam Thất chế tạo ra nó cũng bị bắt cóc mất tích.
Thứ duy nhất có thể làm cho bách tính Kinh thành có thể cảm nhận được chân thật rõ ràng, chính là giá lương thực ở Kinh thành đang dần dần hạ xuống, tiền công làm việc trên bến tàu cũng tăng lên một chút.
Năm nay phía bắc Đại Lê đã thay đổi thời tiết hạn hán những năm trước, trở nên mưa thuận gió hòa, sau khi thế cục ổn định lại, lương thực vụ thu có thu hoạch khả quan.
Cộng thêm chính lệnh miễn thuế chiêu cáo thiên hạ, giá lương thực cuối cùng cũng giảm xuống.
Tiếp đó chính là miếu Thanh Ngưu tiên nhân mới đã hoàn thành xây lại, mấy vị Hầu gia trong Kinh thành mở kho phát cháo, cuộc sống trở nên tốt hơn so với trước kia một chút.
Đương nhiên, mấy nhà vui vẻ mấy nhà buồn.
Số lượng người giàu có trong kinh thành giảm mạnh, dẫn đến một số chốn mà hào phú ném ngàn vàng phải trải qua tương đối khó khăn.
Nếu số lượng người giàu có không đủ, vậy thì hạ giá thúc đẩy tiêu thụ, mở rộng nguồn khách hàng, cho các cô nương tản ra đường kiếm khách, kéo được một người thì sẽ được phân chia lợi nhuận.
Kéo ai?
Đương nhiên là người nào có tiền thì kéo người đó.
Chẳng hạn như, một vài công tử ca cưỡi trâu cưỡi bò, thời buổi này kẻ có trâu bò để cưỡi, ít nhất cũng không nghèo.
Kết quả là, Tân Hà đã từng như con chó đứng trước cửa Di hồng viện không người để ý tới, lúc này cuối cùng cũng bị người chú ý.
Thế là từ đó Tần Hà liền dưỡng thành một sở thích mới —— Câu lan nghe hát.
(Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên Trung Quốc)