Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 613 - Chương 613: Bị Nắm Thóp Rồi!

Chương 613: Bị nắm thóp rồi! Chương 613: Bị nắm thóp rồi!Chương 613: Bị nắm thóp rồi!

"Đinh định đinh đỉnh...

Đoản đao của yêu nữ Huyễn Điệp như gió, tựa như màng chắn, trong khoảnh khắc đã đánh mấy mảnh vỏ hạt dưa kia bay ra ngoài.

Nhưng mà thế vọt tới phía trước của nàng ta cũng bị ngừng lại.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, bên trên đoản đao quanh quẩn từng tia từng sợi khói trắng.

"Ngươi là ai?"

Nội tâm yêu nữ Huyễn Điệp trầm xuống.

Bốn thanh đoản đao này chính là do nàng ta lột xác luyện chế thành, vậy mà lại bị kim quang kia đốt trụi rồi.

Thật sự không còn nghi ngờ gì nữa, chính là công đức kim quang.

Thứ này, có khắc chế cực lớn đối với yêu loại.

Nói không chừng người này có liên quan gì đó đến bên phía thiên thần kia.

"Dựa vào đâu mà ta phải nói cho ngươi?"

Tần Hà thuận tay lại ném một hạt dưa vào trong miệng, nhếch môi cười nói: "Ngược lại là ngươi, yêu vật dũng tuyên cảnh ngụy trang thành chân nguyên cảnh chui vào Trấn ma tỉ ý đồ gây rối, thế nào? Hoàn thành nhiệm vụ rồi?"

Lời này vừa ra, sắc mặt yêu nữ Huyễn Điệp lại càng đại biến.

Chỉ một câu mà đã bóc trân mục đích của nàng ta. Nhiệm vụ lần này là bí mật của nàng ta, một khi công khai thì hậu quả khó mà lường được.

Trước khi tiến vào Trấn ma ti, nàng ta gặp những người đi đường khác khi nghe thấy chuyện yêu ma vào thành ai nấy đều bị dọa cho tè ra quần, chỉ có Tần hà không chỉ không né tránh, ngược lại còn nhìn nàng ta một cách say sưa, nàng ta bèn chú ý đến người tên Tần Hà này.

Hình dung như thế nào nhỉ, tiểu tử tràn đầy sức sống!

Đặc biệt có sức sống, chính là cái kiểu sức sống mà tỉnh khí mười phần.

Ăn một miếng, đại bổi

Cho nên từ sau khi đi ra Trấn ma ti, nàng ta liền tới phòng thiêu thi này, thâm nghĩ bữa tối hôm nay có chỗ dựa rồi.

Nhưng mà chờ đến khi người này trở về, đóng cửa, hết thảy đều thay đổi.

Yêu nữ Huyễn Điệp có chút hối hận vì đã đến nơi này.

Người này, không phải là kẻ lương thiện.

Cân nhắc trong một cái chớp mắt, yêu nữ Huyễn Điệp lắc mình liền chạy, hóa thành một cơn gió phóng tới ống khói trên đỉnh đầu, chỗ nàng ta vừa đứng chỉ để lại một huyễn ảnh.

Phòng thiêu thi này ngoài cửa ra cũng chỉ dư lại ống khói trên đỉnh đầu là có thể ra vào.

"Âm!"

Nhưng mà vào lúc này, toàn bộ phòng thiêu thi bỗng nhiên chấn động kim quang, tạo thành một trận pháp hoàn toàn bám vào thân phòng.

Yêu nữ Huyễn Điệp vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị kim quang bắn trở lại mặt đất, yêu nguyên trong cơ thể khuấy động một trận khiến nàng ta kêu lên một tiếng đau đớn.

Trong nháy mắt, bên trong gian phòng xuất hiện hai yêu nữ Huyễn Điệp.

Một người vẫn đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, đó là huyễn ảnh nàng ta để lưu lại mê hoặc Tần Hà sau khi kim tằm thoát xác.

Còn một bên khác là chân thân của nàng ta, gần như trong suốt.

Mãi đến khi huyễn ảnh hóa thành một làn khói, chỉ còn lại chân thân của yêu nữ Huyễn Điệp tức đến thở hổn hển mới tỏ rõ nàng ta đã thi triển huyễn thuật.

Trong lòng yêu nữ Huyễn Điệp hàn ý lạnh thấu xương.

Nơi này thế mà lại bố trí trận pháp?!

Cuối cùng nàng ta cũng hiểu rõ lý do vì sao trước khi mở miệng nói chuyện với nàng ta Tần Hà lại đóng cửa lại một cách thật cẩn thận.

"Thiên phú của chủng tộc không tồi, nhưng nhược điểm của ngươi cũng rất rõ ràng." Tân Hà mỉm cười đánh giá.

Trước khi tới đây hắn đã mang theo cả phòng thiêu thi, nhớ tình bạn cũ là một mặt, một mặt khác là phòng thiêu thi này sớm đã bị hắn cải tạo thành một cái động phủ.

Trong vòng trăm dặm, trong phòng xảy ra bất kỳ biến hóa nào hắn đều có thể cảm nhận được.

Nếu không có sự cho phép của hắn thì yêu nữ này muốn xông vào chẳng khác gì người sỉ nói mộng.

Cho nên bắt đầu từ nháy mắt khi nàng ta tiến vào phòng thiêu thi, sự sống chết của nàng ta đã nằm trong lòng bàn tay Tần Hà.

Đồng thời Tân Hà cũng không thể không đánh giá. Thực lực của yêu tộc này, thật sự là chênh lệch quá lớn.

Ưu thế thiên phú cực kỳ rõ ràng, nhưng song song với nó là nhược điểm khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Để mà nói về yêu nữ này thì, huyễn thuật, mị hoặc chi thuật có thể xưng là nhất tuyệt, cho dù đối với Tần Hà nó cơ hồ chẳng có tác dụng gì, nhưng như vậy cũng đã đủ để nàng ta kiêu ngạo, người tu luyện phổ thông đối đầu với nàng ta thường là chết như thế nào cũng không biết.

Nhưng đồng thời, thực lực chiến đấu của nàng ta lại vô cùng kém cỏi.

Một ngụm vỏ hạt dưa đã có thể bức lui nàng ta, phỏng chừng chân nguyên cảnh mạnh một chút là có thể đánh ngang cơ với nàng ta rồi.

Hai chiếc búa lớn là huyễn thuật và mị hoặc chi thuật mất đi hiệu lực thì nàng ta cũng tiêu đời.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Trong lòng yêu nữ Huyễn Điệp lướt qua một tia hàn ý, khí thế toàn thân đại bạo phát, cánh khẽ vỗ phóng về phía Tần Hà một lần nữa.

Lần này nó không chỉ bay thẳng mà là đồng thời thi triển huyễn thuật.

Thực lực chiến đấu không đủ, vậy dùng huyễn thuật để tăng sức mạnh.

Trong chốc lát, xung quanh Tần Hà xuất hiện hơn mười vị yêu nữ Huyễn Điệp.

Từng người mặt mũi tràn đầy sát khí, cùng nhau công kích các nơi yếu hại quanh thân Tân Hà.

Thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt.

Nhưng mà Tần Hà lại không hoang mang chút nào, nắm lấy kẹp gắp than bên cạnh binh binh bang bang liên đánh nhau với yêu nữ Huyễn Điệp. Hơn mười huyễn ảnh công kích không lọt vào mắt.

Mỗi một lần tiếp chiêu đều hoàn mỹ ngăn chặn công kích từ phía chân thân.

Cho dù yêu nữ Huyễn Điệp huyễn hóa như thế nào cũng không vượt qua nổi kẹp gắp than trong tay Tần Hà.

Không chỉ không vượt qua nổi, kẹp gắp than trên tay Tần Hà còn "tạch tạch tạch" kẹp vào người nàng ta, kẹp vào cánh, kẹp vào chân, còn kẹp cả vào đầu sữa của nàng ta.

"Ngươi... Đồ hạ lưu!" Yêu nữ Huyễn Điệp vừa tức lại vừa gấp, lớn giọng quát mắng.

"Ta chưa từng nói với ngươi là ta thượng lưu à nha-" Tần Hà chẳng hề để ý, tiếp tục kẹp.

Cứ như vậy, một lát sau yêu nữ Huyễn Điệp nhịn không nổi nữa, vội vàng lui vê phía sau, sắc mặt đã dần trở nên trắng bệch.

Bởi vì nàng ta hết chiêu rồi, nếu còn tiếp tục đánh thì thật sự sẽ bị tóm được.

Tràn đầy tự tin mà đến, lại rớt xuống vũng bùn.

'Ấy, chịu không nổi rồi à?" Tần Hà thấy thế bèn nhếch miệng cười một tiếng, cũng không áp sát mà nói: "Thế này thì lại tương đối khó xử lý rồi, hay là như vậy đi, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi tự giác nằm lên trên lò thiêu thi, ta sẽ để ngươi được sảng khoái. Hai là ngươi vừa hát vừa nhảy một điệu cho ta xem, nếu ta thấy vui vẻ thì sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment