Chương 612: Khách không mời mà đến
Chương 612: Khách không mời mà đếnChương 612: Khách không mời mà đến
"Râm!"
Tần Hà đóng cửa lại, rồi lại thật cẩn thận đóng then cửa thật kỹ, mới chậm rãi xoay người lại, sau đó hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng nói: "Quý khách không mời mà tới, không hay lắm thì phải?"
"Khanh khách - thật là vô vị, nhanh như vậy mà đã bị phát hiện rồi nha."
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy một bộ thân thể uyển chuyển nằm trên ghế dài trong phòng, đang từ trong suốt trở nên ngưng thực, tư thái thướt tha, vai lưng đẹp, thân khoác sa mỏng, mông lung như ẩn như hiện.
Bất thình lình, là yêu nữ ban ngày vừa mới bị quan sai Đại Cảnh áp giải đi kia.
Nhìn yêu nữ vóc dáng bốc lửa khiến người ta muốn phạm tội trước mặt này, hai mắt Tần Hà sáng lên, không nói hai lời đồng loạt thi triển các loại nhãn thuật.
Không nhìn tấm sa mỏng kia, chỉ tỉ mỉ nhìn nàng ta từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, nhìn tới nhìn lui.
"Đẹp không?”
Yêu nữ Huyễn Điệp bày ra một dáng vẻ vô cùng ghẹo người, cặp mắt đào hoa câu hồn đoạt phách vứt cho Tần Hà một ánh nhìn quyến rũ.
Giọng nói tê tê dại dại.
Thật là muốn chết người mài!
"Đẹp." Tần Hà bày ra vẻ mặt háo sắc.
Thầm than yêu đúng là yêu, thật sự biết chọc người, nghe thanh âm này xong hắn sắp biến thành chó sói nhỏ luôn rồi.
“Tới đây!"
Yêu nữ Huyễn Điệp khẽ cắn môi, duỗi ngón tay ra ngoắc ngoắc Tần Hà.
"Cái này thì... sợ là không được đâu." Kết quả Tần Hà chần chờ một chút lại vẫn là lắc đầu.
Lông mày yêu nữ Huyễn Điệp không khỏi hơi nhíu lại, con ngươi hiện lên một tia sáng lạnh lùng, nhưng nụ cười câu hồn đoạt phách trên gương mặt lại không giảm, ngữ khí càng thêm tê dại nói: "Qua - đây - đi - Qua đây... ta sẽ là của ngươi nha -"
"Vẫn không được." Tần Hà vẫn lắc đầu như cũ.
Chỉ đứng nhìn.
Nhìn đi nhìn lại, giống như đang thưởng thức một đóa hoa có độc.
Ánh mắt vô cùng làm càn rơi trên người yêu nữ Huyễn Điệp, khiến nàng ta có cảm giác như bị bàn chải cọ qua, cọ một lần lại một lần.
Cảm giác nhục nhã thoảng qua quanh quẩn trong lòng yêu nữ Huyễn Điệp.
Câu dẫn nam tử là sở trường của nàng ta.
Câu dẫn nam tử từ chân nguyên cảnh trở xuống, nàng ta gần như là chưa từng thất bại.
Huyễn thuật kết hợp với mị thuật, không có gì bất lợi.
Nàng ta đã từng sáng tạo một hành động câu dẫn vĩ đại khiến hai trăm tên biên quân đại cảnh tự sát tập thể, thậm chí trong đó còn bao gồm một tiểu tướng dũng tuyên cảnh. Nhưng mà người trước mặt này, chỉ là phàm thể cảnh, vậy mà lại có thể chống cự mị thuật của nàng ta?
Nhưng nếu nói là có thể chống cự hoàn toàn thì cũng không phải, hắn chắc chắn có sắc tâm, nhìn tới nhìn lui, nước bọt đều rớt cả ra rồi kia kìa.
Nhưng hắn lại có thể giữ vững lí trí một cách rất kỳ quái.
Chính là không tới gần.
Huyễn thuật và mị thuật của nàng ta chính là tới càng gần càng mau tàn đời.
Nếu đến gần nàng ta trong khoảng ba thước thì cho dù có là kẻ mạnh dũng tuyền cảnh, bảo ngươi cắt đầu lưỡi ngươi sẽ ngoan ngoãn cắt đầu lưỡi, sai ngươi cắt cát cát, ngươi cũng phải ngoan ngoãn cắt cát cát.
Nhưng chỉ nhìn mà không đến gần thì chả làm được gì hết.
Điều này làm cho yêu nữ Huyễn Điệp cảm thấy mình bị thua thiệt.
Những kẻ mạnh có thể đánh thắng nàng ta đều phải che mắt, ăn tĩnh tâm đan mới có thể chiến đấu với nàng ta, còn lâu mới dám "xem chùa" như thế kia.
Tần Hà thì sao.
Không chỉ nhìn, còn kéo một chiếc ghế ở bên cạnh tới gần, đặt mông ngồi xuống, lại còn móc từ trong túi ra một nắm hạt dưa vừa ngồi vừa tiếp tục nhìn.
Không những cắn hạt dưa, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra vài tiếng thán phục kiểu "ôi chao'",'chậc chậc chậc”;'chịu không nổi".
Hoàn toàn không coi tự tôn của yêu nữ Huyễn Điệp ra gì, nhìn nàng ta như một vật phẩm. Rốt cuộc thì yêu nữ Huyễn Điệp cũng chịu không nổi nữa, quát lạnh một tiếng: "Tiểu tặc nhân tộc nhãi nhép, ta lấy mạng chó của ngươi!"
Giọng nói vừa ngừng, hình tượng của yêu nữ Huyễn Điệp liền thay đổi lớn.
Một trận mây mù kỳ quái bộc phát, trong nháy mắt nàng ta biến thành một con yêu vật có bốn tay, mọc ra cánh bướm, mặc dù vẫn câu hồn đoạt phách như cũ nhưng da thịt tuyết trắng trên thân lại trở thành màu lam lục giao nhau.
Trong nháy mắt Nhiếp Tiểu Thiến biến thành lão quỷ.
Cánh của nàng ta khẽ võ, thân thể lấy tốc cực nhanh phóng tới Tần Hà, bốn thanh đao ngắn trong tay lấp lóe ánh sáng sắc lạnh.
Sát khí lãm nhiên!
"Uây... Như này không đẹp nữa rồi nha!"
Tần Hà há mồm phun một cái, vỏ hạt dưa đầy miệng chưa phun ra bao bọc kim quang bắn về phía yêu nữ Huyễn Điệp như tia chớp.
Yêu nữ Huyễn Điệp trông thấy kim quang, sắc mặt không khỏi đại biến, vội vàng chống cự, trong lòng hô to không đúng.
Kim quang này, có chút giống công đức chi quang.
Công đức chính là thuộc về thần thánh, phàm là người hay yêu đều không dám đụng đến.
Đây là một trong những cấm ky lớn nhất của giới tu luyện.
Phàm là có người phạm vào, ắt sẽ bị trời phạt, người chết đạo cũng mất.
Người này, không đơn giản chỉ là phàm thể cảnh như vẻ bề ngoài.