Chương 611: Có thì lại đến
Chương 611: Có thì lại đếnChương 611: Có thì lại đến
"Sao ngươi lại có thể như vậy chứ, rõ ràng là ngươi bảo ta cứ ra giá một cách to gan lớn mật cơ mà.' Tần Hà tỏ vẻ vô tội.
Hắn cũng không biết giá cả cụ thể của ma hầu này là bao nhiêu, chỉ nghĩ là trước tiên cứ thêm một số không vào đằng sau xem sao, nào biết đối phương lại có phản ứng lớn như vậy.
Hắn thêm số không này vào quả quyết bao nhiêu thì đối phương hô "cút" kiên quyết bấy nhiêu.
Rất rõ ràng, năm ngàn ngân tệ là giá cao, hơn nữa còn rất cao là đằng khác.
"Ngươi thế này mà gọi là ra giá à, ngươi làm như này chính là đang trêu đùa ta." Tiểu chưởng quỹ tức giận trừng mắt.
"Không phải, ngươi cũng có thể chém giá mà, mua bán không thành thì vẫn còn tình nghĩa, lần này không thành thì vẫn còn lần sau, là chính ngươi nói đó." Tần Hà nhếch miệng cười nói.
Sắc mặt tiểu chưởng quỹ lập tức trở nên cứng đờ, bị Tần Hà phản biện cạn lời không trả lời được.
"Ngươi cứ ra giá mà ngươi muốn, còn bán hay không là chuyện của ta." Tần Hà tiếp tục cổ vũ.
Giao dịch loại vật này, từ trước đến nay không sợ chém giá ít, chỉ sợ chưởng quỹ nói đồng ý.
Không thăm dò giá cả rõ ràng, mơ mơ hồ hồ phải chịu thua thiệt.
Tiểu chưởng quỹ nhìn chằm chằm Tần Hà, trông bộ dạng của hắn còn có vẻ nghiêm túc liền bình phục sự bất mãn, ra giá nói: "Sáu trăm ngân tệ."
"Cút!"
Kết quả đáp lại gã lại là cái gáy của Tân Hà cùng thân ảnh lao nhanh đi xa.
Một chữ "cút!" theo tiếng gió kéo dài.
"Ôi trời ngươi dám mắng tal"
"Ngươi có gan thì đừng có chạy!"
Tiểu chưởng quỹ lập tức nổi giận miệng phun lời mắng chửi.
Không lâu sau đó, Tần Hà dò hỏi giá của ba tiệm, cuối cùng bán ma hầu với giá một ngàn ngân tệ.
Giá cả tăng hẳn mấy lần.
Quả nhiên, không phải thương nhân thì không gian, không gian thì không phải thương nhân.
Thêm một số không đúng là hơi khoa trương, nhưng tăng gấp đôi thì lại là điều quá bình thường.
Tên tiểu chưởng quỹ kia chỉ thêm có một trăm, chắc chắn là đang chơi khăm hắn đây mà.
Trả lại một chữ "cút", chẳng có gì là sai hết.
Ước lượng túi tiền nặng tru trong tay, Tần Hà rất vui vẻ, oán niệm đối với tên què đưa thi thể kia cũng lập tức giảm đi rất nhiều.
Đây chính là tán tài đồng tử a.
Tự nhiên lại tặng không cho hắn một ngàn ngân tệ.
Cầm tiền, Tân Hà bèn chui ngay vào một quán ăn, trùng thèm ăn bị khơi dậy, ép cũng không ép xuống được. "Chưởng quỹ, cho một con độc giác thú kho tàu!"
Rất nhanh sau đó, bên trong vang lên thanh âm vô cùng ngang tàng của Tần Hà. ...
Thế là một ngàn ngân tệ này đã chống đỡ Tần Hà trải qua một ngày tiêu dao khoái hoạt.
Mãi đến khi toàn bộ bầu trời trở nên tối đen, trong túi trống trơn, Tần Hà mới vừa lòng thỏa ý ngâm nga điệu hát dân gian, trở lại khu vực phụ cận Trấn ma tỉ.
Ăn bữa cơm uống chút rượu, tiêu tốn bảy trăm ngân tệ.
Ăn cơm xong lại đi ngâm mình trong bồn tắm, ngâm mình xong lại đến câu lan nghe vài tiểu khúc, dư lại ba trăm ngân tệ cũng xài hết sạch rồi.
Cách thật xa.
Hắn đã nhìn thấy một người.
Ai vậy?
Tên thọt kia.
Canh giữ ở cửa phòng thiêu thi của hắn, dù không dịch bước, nhưng ánh mắt nhìn xung quanh lại cho thấy hắn ta có chút lo lắng.
Nói không chừng là tưởng mình đem theo thi chạy trốn mất rồi.
"Mới sớm thế này đã đến rồi?"
Khóe miệng Tần Hà nhếch lên mỉm cười, dạ ẩn thuật sau khi đến gần mới hiện thân chào hỏi.
Tên thọt rõ ràng bị Tần Hà đột nhiên xuất hiện dọa cho giật nảy mình, sau khi thấy rõ là Tân Hà thì vội vàng nói: "Nội tâm ta thấy không yên lòng, đúng lúc đi ngang qua, bèn tới xem một chút, thi thể kia..."
"Đã đốt rồi." Tần Hà nói thẳng.
"Đốt rồi?" Âm điệu của tên thọt rõ ràng cao hơn mấy phần, trên khuôn mặt khổ đại cừu thâm đã không cách nào che giấu sự kinh ngạc cùng không thể tin nổi.
"Ngươi đã đến rồi thì vừa hay, để ta đưa tro cốt cho ngươi luôn." Tân Hà trực tiếp đẩy cửa đưa hắn ta vào trong, chỉ vào đống tro hình người còn bốc lên một chút hơi ấm ở lò thiêu thi rồi nói: "Ngươi yên tâm, nàng ta rời đi rất có thể diện, rất nhẹ nhõm."
Nhìn tro cốt bên trên lò thiêu thi, sắc mặt của tên thọt ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Một lát sau, hắn ta ôm một đống tro cốt rời đi.
Bước chân rõ ràng què hơn một chút so với trước đây.
"Nếu còn có thi thể khác, hoan nghênh lại đến, vẫn sẽ miễn phí đấy!" Tần Hà đứng đằng sau hắn ta, hô một câu.
Tên thọt lảo đảo một chút, suýt nữa thì té ngã trên mặt đất.
Tần Hà thấy thế, nhếch miệng cười một tiếng.
Có âm mưu quỷ kế?
Không có việc gì, cứ đến chào hỏi đi, chào hỏi không nổi nữa thì các ngươi chỉ đành tự mình rời đi thôi chứ sao.