Chương 610: Phường nam
Chương 610: Phường namChương 610: Phường nam
"Cốc cốc cốc-' Bên ngoài cách một nửa nội thành.
Nam tử trung niên tập tà tập tễnh tiến vào một hẻm nhỏ không người, thấy hai đầu hẻm không có ai bèn nhẹ nhàng gõ mấy lần lên trên cổng lớn của một hộ dân cư.
Số lần quy luật mà còn lặp đi lặp lại, rõ ràng là một loại ám hiệu nào đó.
Cửa không mở nhưng lại có một giọng nói truyền ra: "Đưa qua chưa?"
"Hắn nhận rồi." Nam tử trung niên nói.
"Sau khi ma hầu ăn xong phải thu hồi kịp thời, sắp thành thể rồi, không được để xảy ra sự cố."
"Vâng....
Cùng lúc đó.
Phường nam, địa phương náo nhiệt nhất thành Lâm An.
Nơi này là một trong những địa điểm phân phối hàng hóa quan trọng nhất ở phương Bắc của Đại Cảnh Vương triều.
Vô số thương khách và người tu luyện qua lại trên đường đều thích tới đây giao dịch những thứ mà bản thân cần, tiếp thu thêm kiến thức hoặc là thư giãn thể xác và tinh thân một chút.
Nơi đây có đủ loại đan dược trân quý, yêu sủng, phù lục, binh khí, còn có vô số công pháp tu luyện, các loại thuật pháp.
Nói một cách dễ hiểu, chỉ cần ngươi bỏ ra nổi tiền thì về cơ bản không có thứ gì là không mua được. Tương tự, nếu ngươi có đồ tốt thì cũng không lo tìm không thấy người mua, vấn đề chỉ nằm ở giá tiền thôi.
Biển người nườm nượp, chật như nêm cối.
Thế là nơi này lại sinh ra đủ loại ngành nghề phục vụ những người này, các loại viện, các loại quán.
Tiết mục phong phú, chủng loại đa dạng.
Không cần biết sở thích của ngươi là gì, đều có thể tìm được thứ hợp khẩu vị ở trong này.
Về phần ăn, uống, chơi bời, mấy thứ này đều không đáng nhắc đến.
Không cần biết là thời đại nào, bù đắp lẫn nhau, giải trí thể xác và tỉnh thân vẫn luôn là điều vô cùng cần thiết.
Nhìn thoáng qua những cửa hàng dày đặc nối tiếp nhau san sát không thấy điểm cuối phía trước, Tần Hà giang hai tay hít một hơi thật mạnh không khí hồng trần của nơi này, bỗng cảm giác lỗ chân lông như được mở rộng.
Thật giống như cá cấn tinh tìm được bảo vật, Tiểu Điêu tìm được dòng sông.
Hai chữ thôi, thoải mái!
Không gì khác, hắn chính là thích nhiều người, thích náo nhiệt.
Hồng trần cuồn cuộn, nếu ngươi có thể khiến hắn nghẹn một cái, hắn còn cảm thấy đó là tiên khí ấy chứ.
Trên đường, từng chiếc xe ngựa chở lồng sắt giam giữ "yêu vật" bắt được từ các nơi khác đến để đưa vào tửu lâu, chợ bán thức ăn, còn cả cửa hàng bán lẻ chuyên môn thu mua yêu vật, hoặc là thịt bán hoặc sẽ bán lại.
Tửu lâu thì trực tiếp treo các loại thực đơn ngay trên cửa. Sashimi não yêu hầu, tay hùng yêu ninh nhừ, độc giác thú hấp, gan phượng hoàng ngâm, gân hải sâm quái om, canh tam trân cửu linh, ... món ăn của mỗi cửa tiệm đều không hoàn toàn giống nhau.
Tần Hà nhìn cũng không kịp nhìn, nước bọt chảy ròng.
Nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú đã đành, thậm chí Tần Hà còn ngửi thấy rất nhiều hương liệu chưa từng ngửi qua.
Điều này tác động rất lớn đến Cật tiên công của hắn, ngay lập tức cảm giác có chút đói bụng.
Lại nói mặc dù đã tiến vào thế giới này mấy tháng, nhưng hắn vẫn còn chưa ăn no nê thỏa mãn lần nào.
Nhưng mà cảm giác lý tưởng thì rất lớn lao, hiện thực lại rất tàn khốc.
Nguyên liệu nấu ăn là yêu thú tốt thì tốt thật, nhưng trong vô vàn thứ tốt lại có một chút không tốt, đó chính là quá đắt!
Sashimi não yêu hầu, năm mươi ngân tệ một viên.
Gan phượng hoàng ướp, tám mươi ngân tệ một bàn.
Độc giác thú hấp, hai trăm ngân tệ một con.
Tần Hà sờ lên túi, bên trong chỉ có ba ngân tệ.
Ngân tệ, là tiên tệ rèn đúc thuộc Đại Cảnh Vương triều, vật liệu đúc tiền không phải loại bạc thông thường mà là bí ngân.
Bí ngân cũng là hàng hóa lưu thông cấp thấp nhất của thế giới này, tương đương với tiền đồng của vương triều Đại Lê.
Cấp cao hơn là tử kim và nguyên linh thạch, cũng có thể là một ít vật liệu tương đồng, ví dụ như thú tinh. Giờ phút này Tần Hà cảm thấy bản thân thật nghèo, quá nghèo.
Trên người chỉ có ba ngân tệ, lại còn là ăn cướp được từ một đám thổ phỉ cản đường trên đường đến An thành nữa chứ.
Thế là hắn tăng tốc bước chân, đi tới một tiệm thu mua chiếm diện tích trông có vẻ khí phái, phía trên treo một tấm bảng vàng, bên trên viết năm chữ lớn: Tiệm thu mua Tử Kinh.
Rất nhiều người chen chúc đến trước quầy giao dịch, giao dịch thành công hoặc là mặt mũi tràn đầy vui mừng, hoặc là mặt mũi tràn đầu chua xót.
Không thành công thì càng quá mức hơn, tiện thể còn phải chửi một câu gian thương.
Tần Hà không nói hai lời trực tiếp chen vào.
Hắn giống như con cá chạch, từ bên ngoài đẩy ra mười mấy vòng tròn vây xung quanh chen đến hàng đầu tiên một cách nhanh chóng và dễ dàng.
Đưa tay sờ mó, trực tiếp móc ra ma vật vừa mới đạt được, lớn tiếng hỏi: "Chưởng quỹ, có thu mua cái này không đây?”
Tiểu chưởng quỹ thương hội chọn hàng đến mức có chút hoa mắt chóng mặt vừa xem xét, hai mắt lập tức sáng ngời, dường như dán chặt vào tay Tần Hà.
Nhưng gã vô cùng chuyên nghiệp, mặt không đổi sắc, trong giọng nói còn ẩn chứa vài phần ghét bỏ nói: "Tiểu ma hầu này của ngươi vẫn chưa thành thể nên tác dụng bị giảm đi rất nhiều, ta có thể ra giá năm trăm ngân tệ, nhiều hơn nữa thì không được đâu."
"À thế hả."
Tần Hà cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó chẳng nói chẳng rằng trực tiếp xoay người chen ra bên ngoài.
'Ấy không phải..."
Tiểu chưởng quỹ thấy thế khóe miệng co giật, lập tức không biết nên làm sao mới phải.
Từng gặp qua muôn kiểu mua bán, nhưng chưa từng thấy kẻ nào mua bán như thế này.
Mua bán ấy mà, tiền nong là có thể mặc cả.
Hơn nữa có thể yên tâm mặc cả một cách to gan lớn mật.
Ngươi lại không nói lời nào đã quay đầu bước đi là cái kiểu gì vậy?
"Vị thiếu hiệp kia, chờ một chút!" Tiểu chưởng quỹ gọi Tần Hà.
"Làm sao?" Tần Hà quay đầu lại.
" Ha ha." Tiểu chưởng quỹ tươi cười nói: "Là thế này, nếu ngươi không hài lòng với cái giá mà ta đưa ra, ngươi có thể đưa ra giá khác, chưa gì ngươi đã quay đầu bỏ đi luôn rồi, thứ này của ngươi mua thì vẫn có thể mua được."
nÀ "
Tròng mắt Tần Hà đảo qua đảo lại, nói: "Ta ra giá cũng được thôi, chỉ là chênh lệch hơi nhiều, ta sợ ngươi đánh ta."
"Sao lại có thể nói vậy được, mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa, hôm nay không thành thì sau này còn nhiều cơ hội cơ mà, ngươi cứ yên tâm lớn mật ra giá đi."
"Vậy ta ra giá nhé."
"MỜI"
"Năm ngàn!" "Cút!"