Chương 609: “Đỡ đẻ”
Chương 609: “Đỡ đẻ”Chương 609: “Đỡ đẻ”
Sau khi xem xét thật kỹ, Tân Hà phát hiện.
Cũng không thể nói nó không phải người.
Một cái đầu, hai cánh tay, hai cái đùi, quả thật đúng là hình người.
Nhưng trừ cái đó ra, nó không còn chút dính dáng nào đến người nữa cả.
Phần bụng phình to lên, hình thành đường vân rạn nứt màu đen, khắp cơ thể còn mọc đầy những móng tay da như vỏ cây du già, khiến toàn bộ thi thể hoàn toàn thay đổi.
Tứ chi biến thành móng vuốt sắc nhọn, khuôn mặt gầy còm dữ tợn.
Đặc biệt nhất vẫn là bụng, bên trong có thùng thùng đẩy lên, rõ ràng vẫn còn có một thứ gì đó đang chuyển động trong đó.
Từng tia từng sợi ma khí tản ra bên ngoài.
"Ma vật, đây là ma vật, một thứ rất đáng sợ -"
Trên xà nhà, ma phi dùng hai cánh ôm lấy trước ngực, biểu hiện ra vẻ "hơi SỢ..
Mấy tháng nay không có nhị thú cãi nhau với nó, thành ra nó trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Nó cũng từng thử bồi dưỡng Tiểu Điêu để cãi nhau với nó, bất đắc dĩ chính là Tiểu Điêu một là sẽ không nói tiếng người, hai là có thể dùng móng vuốt thì sẽ tận lực không đấu võ mồm.
Sau khi bị tiểu điêu dùng móng vuốt đánh lui hai lần còn bị vặt trụi lông ở mông, nó trở nên thành thật rồi. Tần Hà liếc mắt nhìn nó một chút, không lên tiếng.
Đây đúng là ma vật, nói đúng hơn là sinh vật bị ma hóa.
Thế giới Thâm Uyên, người, yêu, ma chinh phạt lẫn nhau.
Ở trong đó, người và yêu đều do cha mẹ sinh ra, thậm chí từ một loại trình độ nào đó mà nói thì người còn được coi là một chi nhánh của yêu, cũng không có gì để nói.
Duy chỉ có ma là hoàn toàn đặc thù, nó là do thiên sinh địa dưỡng, không nằm trong tam giới, không có trong ngũ hành, do lệ khí hợp lại mà thành, đã có thể tự thành ma thể, cũng có thể ăn mòn sinh linh.
Hình hài không cố định, có thể biến thành vạn loại hình thái.
Thi thể này rõ ràng là chủng loại đằng sau.
Hoặc là sau khi chết ma hóa, hoặc là khi còn sống bị ma khí ăn mòn.
Cụ thể là loại nào thì phải "sinh mổ" xong mới biết được.
Không nói hai lời, Tân Hà đóng cửa hàng lại rồi lấy một thanh đoản đao ra.
Chuẩn bị "đỡ đẻ".
Loại chuyện như vậy, cũng không cần phải chờ đến buổi tối.
Trước tiên cắm một cây đỉnh trấn thi vào đầu thi thể, giúp nó "giảm đau”.
Phòng ngừa lát nữa đang đỡ đẻ lại kêu gào gọi bậy.
Cho dù không vồ người nhưng cái mồm bốc mùi hôi thối kia cũng có thể thối chết người.
Tay nghề Tần Hà vô cùng thành thạo, một đao rạch xuống đã xé được bụng thi thể ra.
"Ối ối ối - ¬ Quả nhiên thi thể lập tức mở một đôi mắt đỏ tươi ra, trong cổ họng phát ra âm thanh rít gào, tứ chi điên cuồng giấy giụa.
Nhưng mà bị đỉnh trấn thi trên đầu giới hạn nên biên độ động tác của nó cũng không lớn, tất nhiên cũng không thể uy hiếp được Tần Hà.
Tần Hà thấy thế, lắc đầu lại châm cho nó một châm giảm đau.
Thi thể nằm ngửa không giấy giụa nữa.
Nhưng đồ vật trong bụng lại cử động, còn phát ra âm thanh gặm nuốt "kẽo kẹt... kẽo kẹt”, không bao lâu, vốn chỉ là một vết rách do đầu đao rạch ra đã trực tiếp bị gặm thành một lỗ hổng.
Sau một khắc, ma khí phun ra ngoài, một con ma vật toàn thân đỏ như máu mở miệng đầy răng nanh hung hăng cắn về phía Tần Hà.
Sóng ma khí không thể nói là mạnh, nhưng cũng không yếu, nếu là chân nguyên cảnh bình thường đối mặt, làm không cẩn thận liền sẽ bị ăn thua thiệt lớn.
Nhưng Tần Hà tất nhiên không phải kẻ bình thường, nhanh như chớp đánh ra một cái tát.
Năm ngón tay lấp lóe kim quang, đó là công đức kim thân.
Chỉ một bàn tay đã vả cho con ma vật này hoài nghi nhân sinh, Ngũ Đạo trên thân "xì xì" ứa ra khói, rơi đập xuống bàn thanh lý thi thể.
Tiếp theo Tần Hà vẫn không ngừng động tác trên tay, đánh lên trên người nó ba đạo ấn trấn ma liên tiếp, triệt để phong ấn nó.
Mặc dù pháp tắc thiên đạo nơi này ép cảnh giới thực lực của hắn xuống rất thấp.
Nhưng những thuật pháp phong ma thức, trấn thi pháp này, đặc biệt là những thuật pháp có thể theo thân mà thi triển vẫn luôn là bậc nhất. .
Hết cách, bản thân những vật này chính là không giảng đạo lý như thế đấy.
Thiên đạo có tới cũng vô dụng.
Sau đó Tần Hà dò xét ma vật này, khuôn mặt hình như là viên hầu, không có thân thể chỉ có đầu lâu, miệng đầy răng nhỏ, trong cơ thể ẩn chứa từng sợi ma khí vô cùng tinh thuần.
Đáp án rất rõ ràng, đây là người sau khi chết bị ma khí ăn mòn, sinh ra ma vật.
Về phần thi thể người chết bị ma khí ăn mòn như thế nào, là do chôn sai chỗ hay là do người gây ra, vậy thì không ai biết được.
Mới đi vào thế giới này hai ba ngày, Tần Hà đã quyết định.
Nhất định phải dùng ác ý lớn nhất để ước đoán lòng người.
Chẳng vì điều gì khác, chỉ vì để mình không bị thiệt thòi.
Giải quyết xong ma vật, Tân Hà rèn sắt khi còn nóng, dùng túi vải vàng cất ma vật thật kỹ.
Cái thứ đồ chơi này, có thể bán lấy tiền.
Về phần thi thể, tất nhiên là đốt trụi.
Ngọn lửa lớn màu lam dấy lên, chưa tới nửa giờ sau, thi thể hóa thành tro tàn.
Nhưng nhìn kịch đèn chiếu của thi thể lại khiến Tân Hà khẽ chau mày.
Thi thể này khi còn sống là một nữ tử phong trân, nhưng nơi nàng làm nghề không phải ở tại kinh đô Lâm An, là ở một địa phương gọi là Lương thành.
Cuộc đời nàng không có gì đáng nói, chẳng qua Tần Hà cũng chỉ nhìn hơi kỹ một lần như vậy mà thôi.
Điều quan trọng nằm ở chỗ, nữ tử này và nam tử kéo xe mang nàng đến đây chưa từng giao thoa.
Cũng chính là, người xa lạ.
Như vậy vấn đề này lại trở nên rất thú vị.
Một nam tử cho tới tận bây giờ đều không hề xuất hiện trong kịch chiếu bóng của nữ tử, vì sao lại mang thi thể đã bị ma hóa của nàng vạn dặm xa xôi tiến vào nơi này của hắn?
Cho dù không có khứu giác như dê thì Tân Hà vẫn đánh hơi được mùi âm mưu nồng nặc.
Bộ thi thể đầu tiên đến khai trương, đã bị người ta tính toán.
Tốc độ này... Thủ đoạn này.
Khắc sâu ấn tượng!