Chương 608: Huyễn yêu
Chương 608: Huyễn yêuChương 608: Huyễn yêu
Hồi lâu sau hai tên đầu trọc kia mới từ trong khe nước đứng dậy, sau đó cụp đuôi xám xịt dìu dắt nhau tập tà tập tễnh rời đi.
Nhanh chóng chạy đi, đến rắm cũng không dám đánh một cái.
"Cheng! Chengl"
Đúng lúc này, hai tiếng chiêng vang truyền đến từ phía bên kia.
Bách tính vốn dĩ đang đi trên đường phố giống như là bị điểm huyệt, đồng loạt dừng lại.
Sau đó... phần phật một tiếng chạy tứ phía, còn có người hô to:
"Chạy maul"
"Yêu ma vào thành."
Tần Hà nghe xong hơi sững sờ, mở mắt ra nhìn về hướng kia.
Chỉ trông thấy một đội quân mang binh giáp đang từ cách đó không xa đi tới, có ky binh, có bộ binh, đằng sau còn có mấy chiếc xe ngựa đi theo.
Thỉnh thoảng có tiếng thú rống trầm thấp từ trong xe ngựa truyên đến.
Rất nhanh, một đoàn người lẫn xe đi qua cửa phòng thiêu thi của Tần Hà.
Một quan sai cầm đầu thấy Tần Hà không tránh không né, ánh mắt từ trên người Tần Hà dừng lại thêm một chớp mắt.
Trên thân mơ hồ tản ra hơi thở của dũng tuyên cảnh.
Ánh mắt Tần Hà đảo qua đội xe, tổng cộng có khoảng hơn ba mươi người, bị đả thương có khoảng năm đến sáu người, đều đang ngồi trên xe ngựa, còn có hai người nằm thẳng bị phủ kín bởi vải bố, rõ ràng là đã đi nhận cơm hộp. (Ý chỉ hết suất diễn = chết)
Đẳng sau đội xe là năm chiếc xe ngựa chở lồng sắt.
Bốn chiếc phía trước đều là yêu thú, một con là chân nguyên cảnh, ba con còn lại là phàm thể cảnh.
Mà chiếc xe cuối cùng, lại là một yêu nữ có tư thái nóng bỏng thướt tha, toàn thân trên dưới khoác một tấm sa mỏng, mông lung như ẩn như hiện.
Chỉ nhìn một cái, liền hận không thể khiến một vị cao tăng đắc đạo phàm tâm đại động.
Tân Hà thấy thế, hai mắt tỏa ánh sáng, trái tim nhỏ bé đập "thình thịch',thình thịch'.
Các loại nhãn thuật xuyên thấu qua sa mỏng nhìn nàng ta không sót một thứ gì.
Cái này... Dù một người có vẻ ngoài quyến rũ đến đâu thì cũng sẽ tồn tại khuyết điểm, chỉ duy nhất yêu ma là không có.
"Khanh khách-'
"Xin chào, tiểu ca ca."
Yêu nữ thấy Tần Hà nhìn chằm chằm nàng ta không rời mắt, làm bộ làm tịch quyến rũ mấy lần, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve đùi ngọc vừa dài vừa thon trên lồng sắt, câu hồn đến cực điểm.
Ánh mắt Tần Hà chăm chú nhìn nàng ta đi xa, ngón tay chà xát vào nhau.
Tung ra một cái biện yêu thuật.
Biện yêu thuật: Đây là một con Huyễn Điệp, thiên phú là huyễn thuật, dũng tuyền cảnh, khi đối mặt phải cẩn thận bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết lúc nào sẽ rơi vào ảo cảnh mà nó tạo ra. Kết quả này khiến Tần Hà hơi sững sờ.
Huyễn Điệp dũng tuyền cảnh, chỉ dựa vào cấm chế của lồng thú này thì căn bản không vây khốn được nó.
Điểm mấu chốt nhất là rõ ràng con Huyễn Điệp này đang che giấu thực lực, hơi thở nó lộ ra ngoài chỉ có chân nguyên cảnh.
Tần Hà thấy thế không khỏi mỉm cười.
Có trò hay để xem rồi.
Che giấu thực lực đã tỏ rõ là nó chuẩn bị gây sự.
Cũng không biết bọn chúng đột phá phòng ngự và cấm chế của Trấn ma tỉ bằng cách nào.
Một khi đã là nơi quan trọng, lẽ nào lại tâm thường?
Có điều Tần Hà cũng chẳng muốn đi quan tâm làm chi, mồi câu đã ném ra ngoài rồi.
Khương thái công câu cá, có người nguyện mắc câu.
"Nơi này thiêu thi không cần tiền hả?"
Vào đúng lúc này, một nam tử cẩn thận từng li từng tí quan sát bố cáo trên tường, nhẹ giọng hỏi thăm.
Tần Hà nhìn hắn ta một lát, ước chừng bốn mươi tuổi, một mặt khổ đại cừu thâm, tư thế hai chân đi đứng trông có hơi không thoải mái, hẳn là người tàn tật, sau lưng kéo theo một chiếc xe ngựa.
Phía trên có một cỗ thi thể dùng vải vàng che kín.
"Mới xây dựng sự nghiệp, không cần tiền." Tân Hà thấy thế xoa xoa bàn tay, trong lòng thâm nở hoa. Vốn tưởng rằng mấy ngày nay sẽ không có nghiệp vụ nào tìm tới cửa, thật không thể tin nổi lại có người tới.
Khác với khi đến thế giới kia, thế giới này nơi nơi đều là người tu luyện, đối với việc xử lý thi thể càng thêm thuận buồm xuôi gió, cho nên triều đình cũng không thiết lập nha môn chuyên xử lý vấn đề thiêu thi riêng.
Nếu trong nhà có người chết, sau khi chết không yên ổn thì chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra tìm cửa hàng thiêu thi, tiễn người chết một đoạn đường cho có thể diện.
Không sai, chính là thể diện.
Nếu bị cưỡng chế thi hành xử tử, người chết nhẹ thì bị đánh thiếu cánh tay gấy chân, nặng thì còn liên lụy đến người sống.
Điều này rất mất thể diện.
Giá cả cụ thể thì chỉ có thể thương lượng với thợ thiêu thi.
Nếu đàm phán ổn, thợ thiêu thi tiếp nhận thi thể, thì chính là không quản sống chết, bị thi thể trêu đùa đến chết cũng là do thợ thiêu thi tự nhìn nhầm, chẳng thể trách người khác được.
Nếu thi thể chạy trốn thì là do thợ thiêu thi tay nghề không cao, tìm được thi thể trở về thì không sao, không tìm lại được thi thể thì phải bôi thường gấp mười lần.
Vậy nên tổng kết lại là, so sánh với thế giới kia thì thợ thiêu thi ở nơi này có địa vị cao hơn nhiều, là một nghề kiếm cơm bằng bản lĩnh.
Tính từ thủ pháp trấn thi mà nói, cũng càng chuyên nghiệp hơn.
Tuyệt đại đa số thợ thiêu thi đều có sư thừa, hoặc dứt khoát chính là tổ truyền. Tùy tiện kéo một tên ăn mày lưu manh đến làm là chuyện tuyệt đối không thể.
"Cỗ thi thể này của ta có chút phiên phức, có thể nhận chứ?" Nam tử chần chờ một cái chớp mắt, vừa quan sát Tần Hà vừa hỏi, hai chữ phiền phức trong lời nói rõ ràng được nhấn mạnh.
Không cần nói thêm nữa cũng đã đủ hiểu, rất hung.
"Không thành vấn đề, dám mở lời là ta dám nhận." Tần Hà nhẹ nhàng võ võ ngực, nói: "Cứ đặt thi thể xuống đây, ngày mai ngươi có thể quay lại."
"Được." Nam tử gật đầu, sau đó lại dặn dò thêm một câu: "Ngươi phải cẩn thận."
Dứt lời, hắn ta liền tập tà tập tễnh rời đi.
Tần Hà kéo xe ba gác vào trong phòng, xốc vải vàng che thi thể lên xem xét, lập tức hít nhẹ một hơi khí lạnh.
Được lắm, cái này mẹ nó vốn dĩ không phải là người.
Đây là có bệnh à!