Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 607 - Chương 607: Tư Cách Dừng Chân

Chương 607: Tư cách dừng chân Chương 607: Tư cách dừng chânChương 607: Tư cách dừng chân

Trên đường đi tới đây, Tân Hà đã điều tra sơ qua về Trấn ma tỉ này.

Trấn ma tỉ, tên gốc là Trảm yêu trấn ma tỉ.

Về sau nghe nói là từng có một đoạn thời gian ngắn ngủi "hòa giải" với yêu tộc, thế là bỏ đi hai chữ trảm yêu.

Sau khi tiếp tục trở mặt với yêu tộc thì lại bởi vì đủ mọi nguyên nhân mà chưa thể khôi phục tên đầy đủ.

Công năng của trấn ma ti chia thành ba bộ phận, một là trảm yêu, hai là trấn ma, ba là chăn nuôi yêu ma.

Nói trắng ra thì nó chính là một nhà máy cung cấp vật tư.

Bất kể là trảm yêu, trấn ma hay là chăn nuôi yêu ma thì mục đích cuối cùng nhất cũng là vì lấy tài liệu.

Yêu ma nhỏ yếu có nội đan, mạnh hơn chút thì có thú tinh và ma hạch, nếu mạnh hơn nữa thì coi như cả người đều là bảo vật.

Các loại tiểu yêu, trứng yêu được sinh ra cũng có đủ loại công dụng kỳ diệu.

Đây là một thế giới mà người, yêu, ma còn cả các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái không nói rõ được cũng chẳng tả rõ được công phạt, thôn phệ lẫn nhau.

Lấy cường giả vi tôn, nắm đấm chính là trật tự.

Song hành với đó là sản nghiệp luyện đan, phù lục và luyện khí cực kỳ phát đạt.

Trước mắt Tần Hà vẫn chưa xác định được có phải thế giới này vẫn còn thuộc thời đại thần thoại hay không, chỉ biết rằng kẻ mạnh ở nơi đây có thể dời núi lấp biển, một chưởng đập nát thương khung.

Mỗi một vương triều, thế gia, tông môn đều cực kỳ trường thọ.

Không nói đâu xa, chỉ cần lấy ví dụ Đại Cảnh vương triều này, lập triều một ngàn hai trăm năm, trải qua vài lần hưng suy nhưng trước mắt vẫn hoàn toàn nhìn không thấy dấu hiệu thay đổi triều đại mới.

Thế giới này không tôn tại mấy chuyện như khởi nghĩa nông dân, có thể thay thế vương triều chỉ có vương triều khác, thế gia hoặc là kẻ mạnh tuyệt thế đột nhiên quật khởi.

Người bình thường tuyệt đối không thể đạt được năng lực phá vỡ vương triều, dù có bao nhiêu người đi chăng nữa.

Hệ thống quan viên của Đại Cảnh vương triều cũng được tạo thành từ người tu luyện, không tâm thường thì sẽ khảo sát một chút năng lực quản lý.

Mà hoàng đế của Đại Cảnh vương triều, càng là kẻ mạnh đỉnh cao của nơi này. ...

Đấy thấy chưa, Tần Hà mới vừa nằm xuống còn chưa kịp sưởi ấm.

Người quản lý trật tự của thế đạo vùng này đã chạy tới rồi.

Là hai tên tráng hán.

Từ đằng xa mà đến đi thẳng một đường tới cửa phòng của Tần Hà, thấy Tần Hà nằm lười biếng ở cửa ra vào bèn liếc nhìn nhau rồi đi tới gân đá Tần Hà một phát, một tên đầu trọc trong đó nói: "Tiểu tử lạ mặt này, từ đâu đến đây?"

Tần Hà híp mắt lại, hơi hé khóe mắt, vẫn bày ra bộ dạng lười biếng như cũ: "Đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là có gì chỉ giáo?"

"Ái chà, phách lối ghê nhỉ." Một tên tráng hán khác mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, châm chọc nói: "Một phàm thể cảnh nho nhỏ cũng dám dùng khẩu khí này nói chuyện với bọn ta, ai không biết còn tưởng rằng ngươi là dũng tuyên cảnh cơ đấy."

"Đầu như nhau cả thôi, thứ ba toàn thành." Tân Hà nhếch miệng cười một tiếng.

Khiêm tốn thì tất nhiên là nên làm, nhưng tuyệt đối không thể mềm yếu.

Thế đạo này đối xử với người mềm yếu cực kỳ tàn nhẫn.

Muốn có chỗ đứng ở bất kỳ nơi nào thì điều đầu tiên ngươi cần làm là dùng thực lực nói với bọn họ, ngươi có tư cách đặt chân ở nơi này.

"Được lắm, thân thể ngươi có cứng hay không thì không biết, nhưng cái miệng này của ngươi đủ cứng."

Tráng hán đầu trọc giơ ngón tay cái với Tần Hà, nói: "Nếu ngươi không chịu nói thì cũng không thành vấn đề, nhưng mà ông đây sẽ để ngươi chết một cách rõ ràng."

"Thứ nhất, con đường này do hai người bọn ta bảo vệ, ngươi đi vào nơi này mở cửa tiệm thiêu thi, ngươi phải bày tỏ chút lòng thành, cái này gọi là mua đường.'

"Thứ hai, nghề thiêu thi xung quanh trấn ma ti do Hình tam gia chưởng quản, ngươi phải bái lạy trưởng thợ, đây gọi là mở đường."

"Đầu tiên là ngươi không hiểu quy củ, sau đó lại nói năng lỗ mãng, vậy thì không phải do bọn ta sai."

Tiếng nói vừa dứt, tráng hán đầu trọc bèn nhấc chân hung hăng đạp về phía Tần Hà, thế tới như chùy nặng.

Khí tức chân nguyên cảnh nhìn một cái không sót gì, không bàn tới vấn đề cô đọng nhưng chắc chắn không kém.

"Bùm!"

Nhưng mà một chân này của gã lại bị hai tay Tần Hà giữ lấy.

Bàn chân rơi xuống như là gặp phải tường đồng vách sắt, không thể tiến thêm.

"Tại sao lại?" Trên mặt tráng hán hiện ra vẻ kinh ngạc.

Phàm thể cảnh, vậy mà lại có năng lực chống đỡ một chân này của gã?

Nhưng mà còn không đợi gã biểu lộ ra toàn bộ sự kinh ngạc, hai gay Tần Hà đã chụm lại.

Vùng bắp đùi của tráng hán lập tức bị quay cuồng ngay tại chỗ, đập âm âm trên mặt đất, ngã như chó gặm bùn.

"Đại cal"

Một tên tráng hán khác thấy thế giật nảy cả mình, vội vàng dìu đầu trọc đứng dậy.

Tráng hán đầu trọc phủi sạch tro bụi ngoài miệng, sắc mặt lúc thì xanh lét lúc lại đỏ lè, chỉ vào Tần Hà cắn răng nói: "Tiểu tử, được lắm, có vài phần khí lực, lại còn có thể so chiêu với ta, có điều hôm nay ngươi phải chết là cái chắc rồi, Hoàng Đại ta mà đã nói thì ai cũng không cứu nổi nhà ngươi!"

"Cùng nhau xông lên!"

"Trước tiên cứ phế hắn đã rồi lại chơi chết hắn saul"

Vừa nói dứt lời gã bèn thét to một tiếng, khí tức chân nguyên cảnh bộc phát toàn lực.

Cùng một tên tráng hán khác vô cùng ăn ý, một tên tấn công về phía đầu Tần Hà, một kẻ tấn công vào phía dưới của Tần Hà.

Uy lực của đợt công kích lần này, một chân thuần lực khi nấy không thể nào so sánh nổi, hơn nữa còn kèm theo lực lượng chân nguyên, uy năng tăng lên không đơn giản chỉ là gấp mười lần.

Nhưng mà bọn họ nhanh, Tần Hà lại càng nhanh.

Hắn đứng dậy như tia chớp, một phát đã bắt được gót chân của tráng hán đầu trọc, vung lên liên đập về phía một tên khác.

"Bùm!"

"Bùm!"

"Bùm!"

Cục diện này cứ như đang đập vỏ hạt đậu.

Toàn bộ vùng đất này đều nảy cả lên.

Người từng trải vây xem mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, hai mắt tỏa ánh sáng.

Hai tên tráng hán này, một tên gọi là Hoàng Đại, một tên gọi là Hoàng Nhị, bản thân hai gã này cũng có chút thực lực, còn gả tiểu muội của bọn họ cho một tên thành vệ quan dũng tuyền cảnh làm tiểu thiếp nhằm hưởng ké quan hệ.

Cho nên ở vùng đất này hầu như không có người nào dám động vào bọn họ.

Điều không thể ngờ tới là hôm nay lại có thể được thấy cục diện như thế này. Không ít người yên lặng hô to "cố lên" trong lòng, tốt nhất là có thể quăng hai tên này phế đi luôn.

Chỉ có điều trong lòng bọn họ tuyệt đối không phải vì chính nghĩa gì cả, chỉ là thấy hai anh em này quá sung sướng, ghen đỏ mắt, hận không thể khiến hai gã đi tìm chết sớm một chút.

"Bùm bùm bùm-"

Tần Hà liên tiếp quật ngã gã đầu trọc hai mươi mấy cái, cảm thấy cũng tương đối ổn rồi bèn tiện tay ném đầu trọc vào khe nước cách đó không xa, lại dùng một cước đá bay một tên khác.

Làm xong hết thảy, hắn vặn vặn cổ, đấm đấm bả vai, ngáp một cái lại uể oải nằm xuống.

Trong đám người vây xem, có mấy người toàn thân nhuộm đẫm thi khí liếc nhìn nhau một cái, quay người vội vàng chạy đi.

Tần Hà cảm ứng được bước chân của bọn họ, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.

Phòng thiêu thi này của hắn có đủ tư cách đứng ở nơi này.

Gì cơ?

Phô trương như vậy, oai thế cơ à?

Không, theo tiêu chuẩn của thế giới này, sự phản kích của Tần Hà chỉ có thể gọi là "không mềm yếu”.

Cách phô trương vẫn còn kém cả một đoạn dài.
Bình Luận (0)
Comment